Tỷ tỷ Tô Du đã sớm gả ra ngoài, trong phủ bây giờ nàng ta chỉ có một kẻ địch là Tô Nguyên. Tô Cẩm không có ai giúp đỡ, lão phu nhân không ghét Tô Nguyên, còn Tô Thừa Phương thì từ nhỏ đến lớn dù Tô Cẩm có châm chọc hay có tâm cơ gì cũng luôn có thể xử lý công bằng, khiến người tin phục, vậy là vừa không khiến Tô Nguyên phải tủi thân cũng vừa không hận nổi, vậy nên Tô Cẩm mới mượn sức Lục Tĩnh Anh đối phó với Tô Nguyên.
Giờ phải làm sao để Lục Tĩnh Anh không hiểu lầm đây?
Tô Cẩm ho khan, nói: "Sáng nay ta còn hơi váng đầu, chắc tối qua bị lạnh...." Nàng ấy cười với Lục Vanh: "Đại biểu ca, ta không sao, huynh không cần lo lắng."
Lục Vanh thờ phào nhẹ nhõm: "Vậy là tốt rồi."
Lục Tĩnh Anh nửa tin nửa ngờ: "Sao ngươi không nói sớm, hôm nay không nhất định phải tới mà, sao không ở nhà nghỉ ngơi."
"Ta cứ nghĩ là không nặng." Tô Cẩm cười khổ: "Ai biết nơi này đặt băng, thế mới không chịu nổi."
"Vậy mau mời đại phu đến xem một chút đi." Lục Vanh lo lắng hơn bất kỳ ai khác, lớn tiếng sai hạ nhân đi mời đại phu: "Vậy muội đừng đợi ở đây nữa, tới khuê phòng của muội muội đi."
Săn sóc như vậy. Ánh mắt Lục Tĩnh Anh loé lên. Sao ca ca lại đần độn thế chứ, hắn ta nhìn không ra Tô Cẩm không thích mình sao, nhất định phải để người khác nhắc nhở mới tỉnh ra à? Thật không biết tại sao hai người sinh cùng một cha đẻ cùng một mẹ, mà sao nàng lại có một người ca ca đần độn thế cơ chứ? Trong đầu thoáng hiện lên một bóng người, tuấn tú tuyệt luân, trí tuệ vô song, nhịn không được cắn chặt môi.
Chính tại người đó từ nhỏ đã áp chế ca ca, mọi thứ đều vượt trội hơn ca ca, nên mới khiến cho ca ca ngày càng trở nên quá mức bình thường!
Nàng ta liếc nhìn Tô Nguyên, dung mạo Tô Nguyên cũng hơn Tô Cẩm... đám thứ nữ thứ tử vốn không nên được sinh ra trên đời này, Lục Tĩnh Anh phất tay áo, bảo nha hoàn đỡ Tô Cẩm ra ngoài.
Vì chuyện này nên mọi người không còn tâm tư thưởng họa nữa, Tô Nguyên được thanh tĩnh về khuê phòng của Lục Tĩnh Xu ngồi đến trưa mới ra dùng bữa.
Tô Cẩm không bị gì nặng cả, đại phu kê thuốc rồi chiều về Tô phủ tĩnh dưỡng cùng mọi người.
Tháng bảy thời tiết dần dần lạnh, qua mấy ngày lão phu nhân muốn lên miếu dâng hương nên sai hạ nhân chuẩn bị, Tô Nguyên biết lão nhân gia muốn tới chùa Bạch Mã chứ không phải miếu Nguyên Quân trong thành. Kiếp trước cũng có chuyện này, nàng cũng đi theo nhưng vì xảy ra cãi vã với Tô Cẩm nên hờn dỗi nhốt mình trong phòng khách của chùa cả một buổi chiều, không được nhìn chút cảnh sắc mùa thu nào; vì thế nên lần này Tô Nguyên quyết tâm phải thưởng cảnh cho bằng được, hẳn là lá phong nơi đó đã bắt đầu đỏ rồi.
Tô Thừa Phương từ nha môn trở về cũng biết tin này, lão phu nhân đã có lời nhắc trước nên y cũng không bất ngờ, tới thẳng chỗ Nguyễn Trân dùng bữa tối.
Mọi thứ đều đã được bày xong. Tôm sông trắng nõn, rau xanh xào dầu hào, canh song nấm, đơn giản mà thanh sảng, xinh đẹp tinh tế y như Nguyễn Trân Vậy. Tô Thừa Phương tuy mệt nhưng vẫn ăn hết, ngồi xuống cười nói: "Hôm nay sao vậy, không đói bụng? Ta nhớ khi nàng hoài Nguyên Nguyên cũng không ăn được gì cả."
Chuyện đã mười mấy năm mà y vẫn còn nhớ rõ, Nguyễn Trân nhìn nam nhân đối diện, không biết tại sao đột nhiên lại nhớ tới lần đầu gặp mặt.... Khi đó Tô Thừa Phương rất khó gần, ngồi một mình giống như một pho tượng Phật, nàng không dám lại gần, nếu không phải có cô đứng sau thúc giục nói bỏ qua cơ hội thì phụ thân và ca ca đều phải mất mạng thì nhất định nàng không dám tiến lên.
Sau khi mở miệng, Tô Thừa Phương ngẩng đầu, ánh mắt trong trẻo, lại lạnh lùng như ánh trăng.
Lúc ấy nàng cứ nghĩ là không được.
"Nghĩ gì thế?" Tô Thừa Phương thấy nàng ngẩn người bèn cười: "Gần đây nàng rất hay thất thần."
"Không có gì." Nguyễn Trân lắc đầu, gắp tôm thịt cho hắn: "Ta vẫn ăn nhiều mà, trưa nay còn ăn nhiều tôm nữa, chàng ăn nhiều một chút đi."
Tô Thừa Phương mỉm cười: "Nhà chúng ta không mua nổi tôm hay sao mà còn phải để nàng tiết kiệm. Nàng không thích ăn thịt thì ăn nhiều tôm một chút, dù là sáng, trưa hay tối."
Nguyễn Trân đỏ bừng mặt, tự gắp cho mình một con tôm.
"Mai ta tới chùa Bạch Mã với mẫu thân, thức ăn chay chỗ đó khá ngon, lúc về sẽ mang vài món cho nàng." Tô Thừa Phương nhìn nàng, Nguyễn Trân ăn rất chậm, nhai từng miếng một như thể muốn mài nhẵn kiên nhẫn của người ta, nhưng Tô Thừa Phương đã quen rồi, thậm chí thi thoảng thấy nàng ăn nhanh hơn còn lo nàng sẽ bị nghẹn.
Nguyễn Trân rất vui: "Ta rất thích ăn chay."
"Thích gì nữa không?"
Nguyễn Trân chớp chớp mắt: "Lúc thưởng cảnh, lão gia có rảnh rỗi thì lấy cho ta một chiếc lá phong nhé."
Tô Thừa Phương cười rộ lên, y biết là ngay Nguyễn Trân sẽ nói như vậy, vì nàng thích ngắm cảnh, thích hoa mai mùa xuân, sông hồ mùa hạ, băng tuyết mùa đông và lá phong đỏ ngày thu. Sau nhiều năm ở chung, y đã sớm nắm rõ sở thích của nàng, nếu người này không làm thiếp của y thì đã có lẽ đã dạo chơi nhàn nhã khắp bốn bể như Nguyễn Trực rồi.
Y "ừ" một tiếng rồi cúi đầu hôn lên trán nàng.
Tô Thừa Phương rất bận nên sau đó liền nhanh chóng tới thư phòng. Nguyễn Trân nhìn theo bóng hắn, không rõ trong lòng là tư vị gì. Ngày mai, lão phu nhân sẽ đi cầu một quẻ nhân duyên cho Tô Thừa Phương, y sẽ cầu được quẻ thế nào đây? Người như y, chính thất phu nhân tương lai nhất định là tiểu thư nhà quyền quý, nàng lắc lắc đầu, không muốn nghĩ nữa.
Loại chuyện này, không nên nghĩ nhiều.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!