Chương 2: Giấc Mộng Lúc Nửa Đêm

Sau khi nhập cảnh sang Trung Quốc, chúng tôi đi một quãng đường rất dài để tới được tỉnh cần tới. Tôi xin phép không nói rõ địa điểm của chuyến hành trình này để không ảnh hưởng tới nhiều người có liên quan. Chúng tôi phải qua đêm trên chuyến tàu dân sự của Trung Quốc, một con tàu khá cũ với khoang hành khách chật chội. Ngủ ở nơi lạ lại không được thoải mái nên tôi ngủ chập chờn không được yên giấc. Tôi nhìn sang giường bên thấy Kiều vẫn nằm im thin thít, chứng tỏ nó dễ ngủ hơn tôi nhiều.

Sáng sớm ngày thứ hai của chuyến hành trình, chuyến tàu cập bến, tôi và Kiều tiếp tục lên xe để đi tham quan luôn. Vì trải qua đêm mất ngủ nên cơ thể tôi khá mệt mỏi thế nhưng nhìn sang Kiều tôi còn thấy ngạc nhiên hơn. Rõ ràng đêm qua nó ngủ trước tôi vậy mà sáng nay nhìn nó hết sức mệt mỏi, phờ phạc, dưới hai mắt đã thấy có quầng thâm nhẹ.

"Đêm qua mày cũng không ngủ được hả?" Tôi hỏi nó.

"Không... Đêm qua tao ngủ từ sớm mà, nhưng chắc không quen hay sao ấy... sáng dậy người mệt mệt. Đi chơi thế này thì nhọc quá!"

Tuy kêu thế nhưng cả ngày hôm đó chúng tôi vẫn háo hức thăm thú các địa điểm, chụp choẹt được rất nhiều bức ảnh đẹp. Cảnh non nước hữu tình ở Trung Hoa đúng là khiến lòng người rung động. Những thị trấn chúng tôi ghé qua cổ kính và trầm mặc như một bức tranh phong thủy tuyệt đẹp. Nhìn cảnh đẹp, lòng người cũng có phần trầm lắng đi, bao mỏi mệt cũng dần tan biến.

Sau một ngày dài, cuối cùng chúng tôi cũng được lên xe về khách sạn tắm rửa nghỉ ngơi. Kiều say sưa ngắm ảnh chọn ảnh đẹp trên điện thoại, một tay vuốt vuốt mái tóc dài. Có vẻ như nó rất giữ mái tóc này. Cũng phải thôi, giá cả nối đắt đỏ, salon cũng dặn nó phải giữ gìn chải chuốt thì mái tóc mới mượt lâu được. Tôi cũng bất giác nhìn sang nó, cũng cầm tóc nó soi soi dưới ánh đèn xe khách.

"Ê này! Tóc thật đấy mày ạ. Tao nhìn thấy mấy sợi tóc bạc nè!"

Kiều Anh nghe tôi nói thế cũng quay sang:

"Thế à? Tao không để ý đấy. Chả tóc thật chứ gì nữa! Haha. Lại dám làm tóc giả nữa thì còn đường nào mà làm ăn. Nhưng mà tóc bạc chứng tỏ người bán tóc cũng già già rồi nhỉ. Tao cứ tưởng là người trẻ bán cơ. Hơi chán..."

Quả thực mái tóc của nó có vài ba sợi bạc lẫn trong đám tóc đen nhánh, có chút chẻ ngọn nữa, nếu không nhìn kĩ cũng không nhận ra. Chúng tôi tiếp tục các câu chuyện trên trời dưới biển quen thuộc của đám con gái với nhau, hòa theo giọng nói đều đều của anh hướng dẫn viên trên đầu xe.

Xe về tới khách sạn, sau khi dùng bữa, tắm rửa, tôi với nó tranh thủ đi dạo phố một chút. Ở những khu du lịch như này, thi thoảng sẽ bắt gặp một hàng bán xiên nướng hoặc đậu phụ thối rán giòn. Mùi đậu phụ thối chỉ cần đi gần tới nơi là sẽ nhận ra, dù nhiều người khen ngon nhưng tôi vẫn không sao quen được. Kiều Anh và tôi mua một vài xiên thịt ăn thử rồi đi bộ về khách sạn.

Cả hai đứa lên giường riêng chuẩn bị ngủ, người mệt lử. Tôi lướt mạng một chút rồi cũng tắt đèn đi ngủ. Kiều ở giường bên kia cũng lục đục thêm một lúc nữa. Tôi chìm ngay vào giấc ngủ sâu sau cả ngày đi thăm thú nhiều nơi.

Ấy thế nhưng, đâu đó vào lúc nửa đêm, một bàn tay vỗ mạnh vào lưng khiến tôi giật mình tỉnh giấc.

Tôi nghe thấy giọng Kiều: "Mày... mày! Nằm lui vào cho tao nằm với... Tao không ngủ được..."

Tôi nghe thế thì cũng khẽ nằm lui vào rồi ngủ tiếp ngay, không nói thêm được câu nào.

Sáng hôm sau điện thoại khách sạn gọi báo thức, tôi thức giấc thì thấy Kiều đang nằm ngay bên cạnh. Tôi đi đánh răng rửa mặt đồng thời gọi nó dậy nhưng nó cứ nằm bẹp trên giường chẳng thể dậy nổi. Tới tận sát giờ đi tôi mới lôi được Kiều ra khỏi giường.

"Tao mệt quá mày... Hay tao ở khách sạn ngủ..."

"Mày điên à? Đi du lịch để ngủ hả? Đi nhanh không cả đoàn đợi. Hôm qua làm sao lại chạy sang chỗ tao ngủ thế?"

"À... Đêm qua sợ lắm mày ạ..." Nó vừa rút quần áo trong vali ra vừa kể lại.

"Đêm qua tao đang ngủ thì bị bóng đè... mệt lắm, rõ ràng là tỉnh mà không sao cựa quậy được. Thế rồi tao cứ nghe tiếng người phụ nữ ở bên tai... Cứ nói xì xào cái gì tao không hiểu ấy. Khó thở nữa. Tao cứ phải nghĩ Nam mô a di đà Phật một lúc mới đỡ... Tỉnh một cái tao cố ngủ lại nhưng không được... Cũng sợ nữa nên chạy sang nằm ngủ với mày luôn... huhu"

Tôi an ủi nó: "Chắc do hôm qua mệt quá thôi mày... Lang thang tận gần hai ngày trời cơ mà. Mệt quá ngủ cũng bị bóng đè mà. Thôi... đi"

Chúng tôi ăn mặc trang điểm xong xuôi thì cũng quá giờ ăn sáng từ lâu. Tôi với nó xuống thẳng sảnh khách sạn như lời hẹn của anh hướng dẫn viên. Tôi và Kiều hoảng hốt vì không còn thấy ai ở dưới sảnh, có lẽ đoàn đã đi trước cho kịp giờ. Vì hôm qua đã đi xung quanh để xem xét nên rất may chúng tôi đã biết sơ qua đường xá, cũng biết hướng đi của đoàn du lịch hôm nay. Tôi với Kiều vội vã băng ra đường để đuổi theo cho kịp đoàn.

Tôi đi trước, Kiều bám sát theo sau. Bước đi được khoảng 500 mét khỏi khách sạn thì đột nhiên tôi nghe tiếng Kiều kêu: "Á" khá to và biến mất ở phía sau.

Tôi quay lại nhìn thì thấy Kiều đang ngồi sõng xoài dưới đất, hai tay đang ôm đầu. Tôi vội vàng chạy lại bên cạnh nó để đỡ dậy. Bên kia vỉa hè và ở các hàng quán xung quanh, người dân Trung Quốc cũng đưa ánh mắt hiếu kì nhìn chúng tôi.

"Sao thế mày!" Tôi đỡ nó dậy. Khuôn mặt Kiều vừa ngạc nhiên vừa nhăn nhó đến khổ sở. Nó run run giọng nói với tôi:

"Mày ơi... Lạ lắm... Tao đang đi, tự dưng bị ai nắm tóc giật mạnh một cái về phía sau. Thế nên tao mới ngã ra đất. Chứ đâu có vấp cái gì..."

Tôi cũng nhìn xung quanh chỗ Kiều ngồi, mặt đất khá bằng phẳng, chỉ có nó đi chân nam đá chân xiêu thì mới ngã nổi. Mà rõ ràng, vỉa hè chúng tôi đi nãy giờ chẳng có ai đi theo sau... Vậy thì ai là người giật tóc trêu Kiều? Ở bên Trung Quốc này đã hai ngày trời, chúng tôi không thấy người Trung là người bất lịch sự đến vậy... Những sự kiện kì lạ dần dần xảy ra. Lúc ấy tôi vẫn không hình dung được những sự kiện ấy bắt nguồn từ đâu, chỉ có thắc mắc trong đầu.

Mãi tới lúc sau chúng tôi cũng bắt kịp đoàn, hôm nay có cả thêm hướng dẫn viên bản xứ nữa.

Ngày hôm đó chúng tôi dành cả ngày để đi thăm thú hết thị trấn nhỏ đẹp như mơ ấy. Từng bức tường, nền gạch lát đều toát lên vẻ rêu phong, trầm mặc, như một bộ phim cổ trang thời xa xưa với nền nhạc kinh kịch, xướng đò da diết. Trời nhiều mây bay bay khiến tâm trạng tôi cũng lâng lâng và mê mẩn. Chương trình của chuyến đi du lịch này có nhiều khoảng thời gian tự do để người đi có thể đi mua sắm và ngắm cảnh thỏa thuê.

Sau khi đi đến mức chân tay mỏi nhừ, trời cũng có dấu hiệu mưa lớn hơn, cơn mưa đầu xuân trên đất Bắc, chúng tôi quyết định dừng chân ngồi uống café ở một quán café nhỏ ven sông. Trong cả lúc đi, tôi vẫn thấy Kiều Anh có vẻ trầm ngâm hơn thường ngày. Cả lúc ngồi café với nhau, nó cũng vẫn ít nói hơn hẳn, chỉ khi tôi hỏi gì nó mới trả lời hoặc ậm ừ ậm ừ. Nó ngồi thừ nhìn thẳng ra cảnh sông nước, tay khẽ vuốt mái tóc dài.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!