Chương 17: Tiểu Ngọc Trân

"Cái gì cơ? Làm hại á?" Anh Thành kêu lên rồi nói cho Tuấn và thầy Kính tên Lăng Trạch vừa nói gì.

"Đó... chắc chắn cô ta bị giết hại rồi... Chính tên này là người giết hại cô gái đó" Tuấn nói hằn học rồi đá mạnh vào sườn Lăng Trạch.

Hắn vẫn tiếp tục kêu la van xin, cơ thể yếu ớt nghiện ngập của hắn không sao đấu lại được với Tuấn đang độ tuổi trai tráng.

"Tôi... tôi không làm điều đó... Tôi không làm gì cô ta cả... Tôi chỉ... chỉ làm tí... thôi..."

"Làm gì hả?" Anh Thành đã có chút nóng máu khi nghe lời thú tội của tên tội đồ.

"Thằng Dư đó... bắt cóc cô ta ra bờ sông rồi tỏ tình, ép cô ta lấy hắn, ở lại làng. Nhà tên đó giàu... không thiếu thứ gì cả.... Tuy nhiên cô ta không đồng ý, lúc nào cũng tỏ vẻ cao khiết... Thế nên hắn ta đâm bực, bèn làm nhục cô ta! Cả đám chúng nó... Tôi cũng... Tại hắn ta mê cô ấy đến phát cuồng..."

"Lũ khốn kiếp!" Thái độ anh Thành đột ngột thay đổi khi nghe thấy lời đó. Anh xông vào tóm lấy cổ áo tên Lăng Trạch xốc lên rồi đấm thật mạnh vào mặt hắn. Khuôn mặt anh Thành dữ dằn đến chưa từng thấy, trông anh như muốn giết luôn tên đó. Hắn yếu ớt chống cự. Anh Thành đấm mạnh đến phát sợ, khiến cả thầy Kính và Tuấn phải lao vào can.

"Thành! Thành! Dừng lại đi!" Thầy Kính hét. "Chú giết hắn mất!"

"Giết! Giết hết chúng đi! Lũ đốn mạt! Khốn nạn! Chó đẻ!" Mặt anh Thành vẫn đỏ gay, chân tay khua khoắng đòi xông vào Trạch tiếp.

"Bình tĩnh lại đi! Bình tĩnh lại...."

Tên Lăng Trạch giờ đã xụi lơ, nằm bẹp dưới đất, rên hừ hừ.

Anh Thành quỳ xuống đất, đột nhiên bật khóc như đứa trẻ.

"Tôi chẳng thể làm gì chúng... Tôi quá bé nhỏ... Còn chúng lại quá đông, quá nhởn nhơ...," Anh cúi đầu đấm thùm thụp xuống đất cát. Tuấn hết sức ngạc nhiên với phản ứng có phần quá thái của anh Thành. Chỉ có thầy Kính đứng lặng lẽ bên cạnh, khẽ ôm vai anh Thành ra bộ thông cảm lắm.

"Chúng nó làm vậy với một cô gái không có sức kháng cự... Huhu..."

"Tôi hiểu.... Tôi hiểu... Giờ chúng ta có thể giúp cô gái đáng thương đó... Anh hãy bình tĩnh lại mà nói chuyện nốt với hắn đi. Hắn bị đánh cho thế kia cũng đủ rồi... Phải tìm hiểu xem chuyện gì đã xảy ra..."

Anh Thành lồm cồm bò dậy, tiếp tục nắm áo Lăng Trạch mà hỏi tiếp.

"Chúng mày làm thế xong giết cô ta luôn à? Hả? Lũ không có nhân tính!"

"Tôi không rõ... Tên Dư cũng một vài người anh em đem cô ta ra chôn ngoài bãi cát. Đó là phong tục tỏ tình của người Lisu chúng tôi. Bọn chúng chôn cô ấy khi cơ thế đang yếu ớt, để lộ mỗi phần đầu. Nếu người được tỏ tình đồng ý thì sẽ được đưa lên, nếu không sẽ bị bỏ ngoài bãi cát một ngày, sau đó mới được đưa về. Nhưng... nhưng..."

"Chúng mày làm gì tiếp hả?"

"Chúng... chôn... sống cô ta luôn. Vì cô ta không đồng ý...."

"Chúng mày! CHÚNG MÀY! GIẾT NGƯỜI CHỈ VÌ MỘT LÍ DO ĐÓ THÔI HẢ?"

Anh Thành lại phát điên lên đá thêm vài cái vào người Lăng Trạch nhưng bị Tuấn kéo ra. Nếu thêm nữa chấn thương của Lăng Trạch sẽ rất tệ và người anh của hắn là Viễn Tri cũng sẽ không vui.

"Không... không... tất nhiên là có người sai bảo..."

"AI? MÀY KHAI NỐT MAU?"

"Một số phụ nữ có chồng ngoại tình trong làng. Bọn họ câu kết với nhau cả rồi. Phụ nữ làng này coi Liên như con đĩ bợm, là cái gai trong mắt cần phải nhổ đi. Bọn họ cố gắng tìm sơ hở của cô ta suốt mà không có, nên không tài nào tống khứ đi được... Vậy nên họ đã kích động tên Dư chiếm đoạt cô ta, nếu không được thì hãy giết luôn. Băng đảng tên Dư cũng máu mặt trong vùng, việc điều tra ra hắn không hề dễ... Ngay cả... bà Tịnh cũng... bảo cô ta ở lại trong làng là một điều khủng khiếp... cần trừ khử..."

Anh Thành thuật lại. Thầy Kính lắc lắc đầu:

"Bảo sao họ đều lảng tránh. Chứng tỏ rất nhiều người biết sự kiện này nhưng họ giấu nhẹm đi và bảo cô ta mất tích. Diễn kịch giỏi thật... Con người sống với nhau mà vô nhân tính như vậy! Khổ thân cô gái đó, nơi đất khách quê người, xa gia đình, lại bị lũ người này ám hại..."

"Lòng dạ đàn bà khi ghen tuông đúng là khó lường. Ở đây cũng ít được học hành nên nhiều suy nghĩ sai lệch!"

"Giờ mộ cô ta ở đâu? Chúng mày đem chôn cô ấy ở đâu hả? Còn mái tóc thì sao?" Anh Thành hỏi.

"Mái tóc là khi chôn họ cắt ra... Những người đàn bà đó căm ghét mái tóc ấy vì mái tóc ấy khiến đàn ông mê mẩn, muốn cô ta chết cũng không còn vẻ đẹp đó nữa... Tên Dư sai tôi đem bán mái tóc rồi cho ít tiền mua thuốc... Bắt tôi đi thật xa, phải thật cẩn thận, nếu không sẽ đổ hết tội lỗi lên đầu tôi..."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!