Chương 16: "hảo Mão"

"Yu sho shou ma! Hey!" Có tiếng gọi lớn từ đằng xa vọng tới. Lũ trẻ quay đầu lại, rồi rất nhanh, chúng dần tản ra, tỏa vào trong những bụi cây, vẫn khẽ cười thích thú. Đôi mắt sáng quắc của chúng vẫn còn nhìn về phía Tuấn đang nằm. Tuấn ngồi dậy, ho khục khặc.

Người vừa chạy tới là anh Thành, theo sau là thầy Kính.

Thầy Kính kéo tay đỡ Tuấn dậy.

"Sao lại ra đây?" Anh Thành hỏi.

"Em... em không biết... Mở mắt ra đã thấy rồi...."

"Nó bị câu dẫn đấy... Trong ba chúng ta, nó là đứa có ít pháp lực nhất nên bị lợi dụng. Cô ta thật không đơn giản và những đứa trẻ kia cũng không như bình thường...." Thầy Kính nói.

"Vâng... Em... em đang ngủ thì mơ, mơ dậy đã thấy ở đây rồi... Thật đáng sợ. Lũ trẻ như định xâu xé em vậy"

"Đi... đi về thôi. Ở đây... Chúng vẫn đang rình rập" Tuấn nói tiếp.

Anh Thành và thầy Kính đồng ý, giúp Tuấn phủi bớt lá bẩn trên vai áo rồi dợm bước đi.

Vừa bước được hai bước, đột nhiên người Tuấn cứng cả lại. Có một bàn tay vừa thon vừa dài, trắng muốt đang chạm vào vai anh.

"Xì xào... xì xầm..." Con ma nữ đó nói liên tục vào tai khiến Tuấn run lẩy bẩy không kiểm soát được.

Mái tóc dài từ đâu tuôn như suối cuốn chặt dần xung quanh cơ thể Tuấn. Anh hoảng hốt muốn thoát ra nhưng không được. Tóc cuốn dần lên cổ Tuấn, siết chặt khiến anh không sao thở nổi.

"Tuấn! Tuấn!" Thầy Kính vỗ mạnh tay lên lưng Tuấn. Anh giật mình mở to mắt. Xung quanh lại trở về như bình thường, không thấy có sợi tóc nào cả.

Tuy nhiên vẫn có tiếng cười vọng lại từ đằng sau, văng vẳng trong tai anh. Tuấn giật mình quay lại theo phản xạ. Đập vào mắt anh đó chính là hình ảnh vong ma nữ anh thấy trong mơ với đôi mắt đỏ ngầu như mắt rắn, người vừa chạm vào cơ thể anh. Cô ta đang ngồi chơi xích đu trên chính mái tóc dài của mình, vừa hát vừa cười bằng giọng nói the thé hết sức ghê rợn. Chiếc lưỡi cô ta dài, chẻ đôi ra, đang khẽ liếm láp mái tóc.

Xung quanh là lũ trẻ con ở làng Hảo Mão, chúng âu yếm xung quanh cô ta, vui cười thích thú lắm. Ảo ảnh... Phải chăng đó là ảo ảnh?

Cô ta từ từ vươn đôi tay đến gần anh.

"Điểm lệ chi phục!"

"Thuấn thuấn trọng cấp!"

Thầy Kính và anh Thành đứng hai bên Tuấn, hét lên những câu chú rồi đưa tay điểm vào những huyệt điểm quan trọng trên cơ thể Tuấn, nhất là phần đầu. Một luồng khí nóng như lửa đốt lan từ dưới bụng của Tuấn lên trên lồng ngực. Má anh nóng phừng phừng.

"Khụ!" Tuấn ho và ngã ra đất, miệng đầy mùi tanh tưởi. Tuấn từ từ nôn ra một con đỉa.

"Thật kinh khủng!" Anh Thành lấy chân di nát con đỉa dưới đất.

"Lũ trẻ đã đưa vào người em ấu trùng đấy. Cô ta định điều khiển em..." thầy Kính nói.

"Cô... cô ta... đang ở đây... Khụ! Khụ! Khụ!" Tuấn cố nói.

"Đúng... Giờ đừng nhìn lại phía sau... Đi thẳng thôi! NHANH!" Thầy Kính hét lên với Tuấn, cùng anh Thành xốc nách Tuấn kéo đi. Anh Thành quăng lại phía sau một lá bùa cháy rực. Không khí nổ lách tách loang ra. Nếu không nhanh rời khỏi đây, khí huyết của Tuấn sẽ càng bị tổn thương nghiêm trọng.

Vừa về tới phòng trọ, anh Thành đỡ Tuấn nằm ra giường, còn thầy Kính nhanh nhẹn rút bùa ra dán sau cửa, giăng hai sợi chỉ đen hai bên bắt chéo và đan hình bùa chú. Đôi bàn tay thầy thoăn thoắt như một bác sĩ phẫu thuật.

Thầy còn cẩn thận nhét một lá bà dưới gối Tuấn đang nằm.

Tuấn nằm thở run lên, anh Thành phải lau vết máu vẫn còn vương ra ở miệng.

"Sao... sao thầy... với anh... bi... biết.. mà ra?"

"Bề trên gọi tôi dậy. Anh Thành cũng cảm nhận được luồng xung khí khác thường..." Thầy Kính đáp.

"Nằm nghỉ đi. Đến sáng mai là đỡ thôi. Em bị cô ta bắt vía, ngay từ lúc trên xe. Giờ vong hồn cô ta đã về làng. Có lẽ đang lẩn quất đâu đó ở khu rừng ngoài kia. Oán hận cô ta thực sự mạnh..." Anh Thành nói.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!