"Chuyện gì vậy... anh Thành?" Tuấn thì thào, đầu vẫn giữ nguyên vị trí.
"Em có nhìn thấy người phụ nữ vừa bước lên xe không? Cô ta đang ngồi sau anh..." Anh Thành thì thào.
"Vâng... Thì sao ạ?"
"Cô ta... không hề có chân..."
- câu trả lời của anh Thành làm Tuấn sởn gai ốc. Tiếng mưa, thời tiết ẩm lạnh đã làm nguội đi giác quan của Tuấn. Bình thường anh có thể phân biệt được giữa người và ma, dù nhìn qua họ rất giống nhau. Chỉ có khi bé, Tuấn mới hay nhầm, vậy mà... vừa rồi anh lại không hề chú tâm lắm.
"Tách"
- một tiếng thật lớn, một luồng bụi bay đến tạt vào gáy Tuấn cùng với hương thơm thảo mộc xộc lên mũi.
"Agrrrrrr..." Tiếng anh Thành gằn lên. Tuấn quay vội ra sau thì nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng: Cổ anh Thành đang bị gói chặt bởi rất nhiều tóc, mặt anh đang dần tím tái. Ở giữa các ngón tay của anh vẫn đang giữ một lá bùa cháy dở, bốc ra mùi hương lạ Tuấn ngửi thấy. Mùi hương xộc lên cũng khiến con ma nữ phía sau phải run rẩy. Tóc bắt đầu tràn vào mũi, miệng của anh Thành làm anh khó thở.
Từ ngay bên cạnh Tuấn, lúc anh vẫn chưa kịp phản ứng gì, thầy Kính đã đứng dậy, tay làm ấn chú giương thẳng về phía ma nữ, nó bật ngửa ngay ra đằng sau, mái tóc dài chấm chân ngày càng dài tràn xuống dưới đất. Điểm kì lạ rằng dường như mọi người xung quanh đều không nhận thấy gì khác biệt, họ nhìn vào điện thoại hoặc nhìn ra ngoài màn mưa chăm chăm vô hồn.
Anh Thành được giải thoát, ôm cổ ho sặc sụa. Thầy Kính bước ra khỏi chỗ, vớ lấy chiếc vòng cổ của anh Thành, giật mạnh ra. Chân thầy dẫm vào phần tóc của con ma nữ, nó vươn đôi tay dài lấm bẩn về phía thầy nhưng đã bị thầy ấn chiếc mặt ngọc của dây chuyền vào trán. Miệng thầy không ngừng nhẩm chú. Con quỷ hét lên những tiếng như từ địa ngục, liếc đôi mắt hằn học về phía thầy Kính rồi tan đi như mây.
Chuyến xe lại trở về bình thường. Chỗ con ma nữ ngồi giờ chỉ còn một vũng nước mưa ướt sũng.
Anh Thành vẫn đang ho khục khặc. Lúc này mọi người mới nhìn ra phía ba người. Thầy Kính ngồi xuống cạnh anh Thành, đưa dây chuyền bạch ngọc cho anh.
"Sao không gọi tôi... Anh liều quá, giờ sao mà đấu lại..."
"Nãy gấp gáp quá, nếu tôi không hành động trước thì nó sẽ nhắm vào tôi ngay rồi. Ngồi ngay sau tôi... Nếu tôi gọi anh thì không kịp..."
"May mà có dây chuyền ngọc này. Tôi xin lỗi vì không kịp hỏi trước khi lấy nó ra. Lúc đó phải ứng biến mà đồ pháp khí thì lại để hết trong vali dưới gầm xe rồi... Cô bé vẫn thiêng nhỉ..."
"Ừm... Tôi không muốn nhờ nó, mà giờ tôi ra khỏi gia phả rồi, chẳng được tổ tiên phù trợ nên đạo pháp cũng không được như xưa..." Anh Thành nói giọng trầm buồn.
"Tôi hiểu mà. Tới kia hoặc hôm về Quảng Châu tôi sẽ kiếm cho anh sợi dây chuyền khác"
"Không sao, tôi vẫn nên đeo nó thì hơn..." Anh Thành cầm sợi dây bị đứt, đeo lại lên cổ, buộc thắt nút vào như bình thường.
Tuấn chứng kiến cuộc trò chuyện mà vẫn không hiểu căn nguyên sâu xa của từng lời nói. Có vẻ như sợi dây chuyền bạch ngọc là một pháp khí khá mạnh. Qua tay thầy Kính nó mới có thể đuổi vong ma kia ra khỏi đây. Con quỷ đó quả thực liều lĩnh, còn mò lên tận xe để ám hại ba người.
Trong suốt chặng đường còn lại, thầy Kính ngồi lim dim, tay để khẽ trên đùi, miệng nhẩm kinh chú bình an. May sao, chuyến xe đến được Vân Nam vào lúc quá trưa. Trời vẫn xầm xì mưa nhỏ, Thành hỏi thăm người dân tỉnh để bắt taxi tới gần khu vực làng Hảo Mão. Ba người thuê một căn phòng ba giường trong một nhà nghỉ xập xệ để lại đồ, sau đó tiếp tục tìm đường vào làng Hảo Mão.
Làng đó được người dân cho rằng là một ngôi làng xa xôi và khó đi, nằm dưới chân núi, cạnh con sông lớn.
"Làng đó gọi là làng Mèo, một ngôi làng khá kì lạ" Người đàn ông bán hàng tạp hóa ven đường nói với anh Thành như vậy.
Trong lòng ba người dấy lên sự tò mò khi nghe được những thông tin như vậy. Tới chiều, chiếc taxi sau một quãng đường vật lộn qua một con đường dài sỏi đá lún sụt thì cũng xịch đỗ trước cổng vào của làng Hảo Mão. Ngay trước cổng làng có tượng đá của một con mèo đã mòn vẹt đi dưới nắng. Tượng mèo được đặt trên cao, trên một khối đá hình trụ có khắc tên ngôi làng.
"Đúng ngôi làng này rồi... Hảo Mão chi thôn..." Anh Thành lẩm nhẩm đọc.
Trả tiền taxi xong, ba người tiến dần vào ngôi làng. Nhìn sơ qua có thể thấy đây là một ngôi làng nông thôn đặc trưng điển hình của Trung Quốc với những mái nhà thâm thấp liền kề nhau. Con đường dẫn vào làng vẫn là đường đất lèn đá, loang lổ và không được sạch sẽ lắm. Phía sau, bao trùm lấy ngôi làng là một ngọn núi lớn. Phía bên trái, hơi gió sông thổi vào tanh tanh nơi đầu mũi. Sông Dương Tử đang len lỏi vào cuộc sống của những người dân nơi đây.
Bước vào một vài ngôi nhà đầu tiên, cả ba đã hết sức kinh ngạc. Khắp nơi trong làng, trẻ con chạy chơi rất đông đúc, những đứa trẻ vùng quê có làn da nâu mộc mạc, quần áo còn lấm bẩn đất, cười đùa khắp nơi. Có vẻ như chúng không được đi học.
Anh Thành vào hỏi một số người dân ở các ngôi nhà đầu làng về người đàn ông tên Lăng Trạch.
Người dân nhiệt tình chỉ đường vào trong làng. Giờ là giờ đi làm nên chỉ có một số phụ nữ ở nhà và vài người đang làm việc ngoài bờ sông.
"Lão nghiện ấy chắc giờ có nhà..." Một người phụ nữ nói.
Tuấn lúc ấy đã thấm mệt sau nhiều ngày bôn ba, đứng bần thần đợi thầy Kính và anh Thành hỏi đường, mắt nhìn ra xa xăm. Bất chợt từ trên mái nhà, một vật thể lao thẳng xuống đầu Tuấn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!