Chương 576: Hậu nhân

Dịch: phuongkta1

Biên: argetlam7420

Ngô Cát Nhi nghe được lời của Mạc Vấn, sợ hãi trong lòng giảm xuống, đáp

"Lão gia, Vô Danh đã xảy ra chuyện gì à."

Mạc Vấn nghe vậy lông mày nhăn lại, lời của Ngô Cát Nhi chính là biết rõ còn hỏi, nó lại còn cố ý trì hoãn thời gian, nhân cơ hội này âm thầm suy nghĩ nên trả lời hắn như thế nào.

Nương nương.

Bên ngoài tẩm cung truyền đến thanh âm của thị nữ.

Ngô Cát Nhi nghe thấy thanh âm của thị nữ, ngẩng đầu nhìn về phía Mạc Vấn.

Mạc Vấn thấy thế lại nhíu mày lần nữa, thị nữ đến đây hỏi thăm, không thể nghi ngờ là do nghe được trong phòng truyền ra âm thanh khác thường.

Hành động của Ngô Cát Nhi lần này nhìn như đang xin chỉ thị của hắn nên trả lời như thế nào, nhưng thực ra đang mượn cơ hội báo cho thị nữ là mình đang bị ức hiếp.

"Gọi Bồ Kiên tới đây."

Mạc Vấn trầm giọng nói với thị nữ kia.

"Phúc Hân, các ngươi đi xuống đi, là Mạc lão gia ở đây." Ngô Cát Nhi chưa từng nghĩ đến Mạc Vấn sẽ có hành động như vậy, vội vàng lên tiếng ngăn cản.

Mạc lão gia.

Thị nữ không thể đoán được ý tứ trong đó, do dự không dám tiến thối.

Ngô Cát Nhi nghe tiếng chống tay đứng dậy, bước nhanh đi tới mở cửa phòng ra, khoát tay áo với vài tên thị nữ bên ngoài,

"Mạc lão gia cùng Văn Hoàng đế là bạn bè chí cốt, lại càng là bằng hữu tri kỷ với cha ta, đi xuống đi, chúng ta có chuyện quan trọng phải thảo luận."

Mấy vị thị nữ nghe vậy giật mình tỉnh ngộ, nghiêng người thi lễ với Ngô Cát Nhi, sau đó xoay người rời đi.

Ngô Cát Nhi đóng cửa phòng, dời bước đi đến cái bàn ở bức tường phía bắc, cố hết sức bưng một chiếc ghế có khắc hoa đến trước người Mạc Vấn,

"Lão gia, mời ngài ngồi."

Mạc Vấn vốn cực kỳ tức giận, thấy cảnh tượng này lại một lần nữa mềm lòng,

"Nhanh nói thật, những tâm tư nhỏ của ngươi không thể gạt được ta."

"Con có tội, con không nên giấu giếm lão gia, lúc trước Vô Danh thực sự đã tới đây." Ngô Cát Nhi quỳ rạp xuống đất.

"Hai người các ngươi gặp lại nhau là từ lúc nào?." Mạc Vấn ngồi lên chiếc ghế, căn cứ thần sắc Ngô Cát Nhi nói chuyện với thị nữ lúc trước sẽ không khó nhìn ra, nàng đã giấu Bồ Kiên gặp gỡ Vô Danh.

"Có lẽ trước đây y đã đến rất nhiều lần, nhưng con cũng không biết được, cho đến thời điểm đầu thu năm trước con một mình ngắm trăng ở hoa viên, phát hiện bóng dáng của y nên gọi y đứng lại." Ngô Cát Nhi đáp.

"Ngươi cũng nó đã làm những gì?"

Mạc Vấn hỏi, lúc Ngô Cát Nhi nói chuyện luôn luôn cúi đầu, hắn không thể nhìn rõ ánh mắt Ngô Cát Nhi, chẳng qua lúc này hắn nhìn người đã không cần nhìn ánh mắt, chỉ nghe thanh âm cùng ngữ điệu đã có thể biết rõ đối phương đang nói thật hay nói dối, lời nói của Ngô Cát Nhi chắc là thật sự.

Ngô Cát Nhi cúi đầu không nói.

"Cứ nói đừng ngại, ta biết rõ các ngươi đã không để mọi chuyện đi quá xa." Mạc Vấn mở miệng nói ra, Ngô Cát Nhi đã thành hôn nhiều năm, thân thể đương nhiên không thể còn trinh, nhưng trước đó hắn đã gặp Vô Danh, thân thể của nó vẫn là thuần dương, cũng may mắn Vô Danh là thân thể thuần dương, nếu như đổi lại là người đã làm chuyện đó thì chỉ sợ nó đã chết sớm rồi.

"Mới đầu chỉ nói một chút chuyện hoài niệm quá khứ, về sau y thấy con ưu phiền lo lắng, liền hỏi con nguyên nhân vì sao, con lấy chồng nhiều năm lại không thể sinh hạ hoàng tử, chuyện đó đương nhiên không tiện nói ra, chỉ có thể thoái thác bởi vì việc nước mà phiền lòng."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!