Chương 46: Áo liệm của người chết

Dịch giả: argetlam7420

"Còn không mau đi tiễn nàng một đoạn đường?" Bách Lý Cuồng Phong chế nhạo Dạ Tiêu Diêu.

"Không giấu gì ngươi, ta quả thực cũng định đi, chỉ là sợ nàng hạ độc ta. Đợi đến sau này tu vi đại thành, ta nhất định sẽ đi tìm nàng." Dạ Tiêu Diêu nghiêm mặt nói ra.

Mọi người nghe xong không cười nhạo hắn nữa.

Tên này mặc dù háo sắc thành tính, nhưng dám làm dám chịu, không mất đi khí phách nam nhi.

"Đáng tiếc bọn ta lại không được tổ sư đích thân truyền thụ, ài ~" Lưu Thiếu Khanh than thở lắc đầu.

"Ngươi gặp chuyện liền bỏ chạy, học được Truy Phong Quỷ Bộ là đủ rồi, học thêm những thứ khác cũng vô dụng thôi." Liễu Sanh trêu ghẹo.

"Chư vị cứ tự nhiên, ta về phòng trước."

Mạc Vấn chắp tay chào mọi người rồi bước về phía phòng mình.

A Cửu, mau đi theo. Bách Lý Cuồng Phong cười nói.

A Cửu vốn cũng định theo Mạc Vấn rời đi, nghe vậy xoay người hừ một tiếng với Bách Lý Cuồng Phong rồi mới bước nhanh theo Mạc Vấn, để lại sau lưng cả đám cười ầm lên.

"Ta ở nơi sơn dã đã lâu, vật này có được cũng không để làm gì, tặng cho ngươi." A Cửu cầm hộp gỗ trong tay đưa cho Mạc Vấn.

Mạc Vấn quay đầu nhìn A Cửu, mỉm cười lấy tay đẩy hộp gỗ ra.

"Ta thật lòng muốn tặng ngươi, nếu ngươi từ chối chính là xem thường ta." A Cửu lại đưa.

Mạc Vấn thấy vậy biết A Cửu hiểu lầm hắn, tâm tình hắn không tốt không phải vì không thể vượt qua khảo nghiệm lấy được thần đỉnh luyện đan, mà là hắn cho tới bây giờ vẫn không thể thoát khỏi cơn ác mộng của Lâm Nhược Trần đêm qua.

"Ta buồn bực không phải là chuyện này, mau thu lại đi." Mạc Vấn lắc đầu nói.

"Lần này ngươi rời núi rốt cuộc gặp phải chuyện gì?" A Cửu ân cần hỏi, sau khi về núi Mạc Vấn trông có vẻ buồn, nếu không phải vì chuyện khảo nghiệm thì nhất định là có nguyên nhân khác.

Mạc Vấn cũng không trả lời, chậm rãi đẩy cửa vào phòng.

A Cửu không được hắn mời, vẫn chần chừ do dự đứng ở ngoài cửa. Mạc Vấn thấy vậy lách người sang một bên, A Cửu thấy hắn có ý mời vào, cười híp mắt lại bước nhanh vào phòng.

"A Cửu, ngươi tuy là dị loại biến thành nhưng ta chưa bao giờ coi thường ngươi, trước nay vẫn coi ngươi là tri âm. Lần này xuống núi ta gặp rất nhiều chuyện, trong lòng buồn khổ, muốn tâm sự cùng ngươi." Mạc Vấn ngồi xuống bên cạnh bàn, nói.

A Cửu nghe vậy hơi sững sờ, đến ngồi đối diện với Mạc Vấn hỏi,

"Gặp phải chuyện gì khiến ngươi phiền não như vậy?"

Mạc Vấn thấy A Cửu không nổi nóng, lúc này mới yên lòng. Từ tri âm bắt nguồn từ điển cố Bá Nha

-Tử Kỳ, là chỉ tình cảm bạn bè chân thành, không phải tình cảm nam nữ.

"Mấy hôm trước Lão Ngũ xuống núi mua dược thảo, bất ngờ thu được tin tức Lâm Nhược Trần..."

"Lâm Nhược Trần là người nào?" A Cửu chen vào hỏi.

"Là người con gái ta vẫn luôn tìm kiếm kia." Mạc Vấn không muốn gọi Lâm Nhược Trần là tiện nội (vợ) nữa.

A Cửu nghe vậy gật đầu một cái, yên lặng chờ đợi Mạc Vấn kể chuyện.

"Lão Ngũ lúc ấy cũng không xác định người đánh đàn chính là nàng, với lại khi đó chúng ta còn chưa được học võ nghệ. Nghiệp Thành cách nơi này đến hơn trăm dặm, trong thời gian ngắn cũng khó mà đi đi về về, cho nên mặc dù ta biết được tin nhưng ta vẫn không thể đi Nghiệp thành kiểm tra.

Lại đúng lúc Lý chân nhân lệnh cho chúng ta xuống núi, ta liền nhân cơ hội chạy tới Nghiệp Thành tìm được nàng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!