Chương 3: Sinh vào thời loạn

Dịch giả: argetlam7420

"Lão gia, phu nhân, xảy ra chuyện lớn rồi." Ngoài phòng Tiểu Ngũ lo lắng la lên.

Mạc Vấn nghe thấy tiếng liền buông sáo trúc xuống mở cửa chạy ra, đúng lúc Tiểu Ngũ cũng chạy qua ngoài cửa đông phòng của hắn, nhìn thấy Mạc Vấn liền nói nhanh:

"Thiếu gia, vừa rồi có một binh sĩ bị lạc chạy đến mua thuốc trị thương, hắn nói rằng người Hồ đã công phá Thanh Bình thành rồi."

"A? Sao bọn chúng có thể tới nhanh như thế?" Mạc Vấn giật mình kinh hãi, Thanh Bình thành là cửa ải có quân đội trần giữ nằm ở phía Bắc huyện Tây Dương, khoảng cách tới chỗ này chưa tới năm mươi dặm, là cửa Bắc tiến vào huyện Tây Dương.

"Hắn nói người Hồ phái Yêu quái lên đánh tiên phong, bọn hắn căn bản không thể phòng ngự được..." Tiểu Ngũ nói đến đây, thấy lão gia cùng phu nhân từ chính phòng đi ra, vội vàng quay người báo cáo tình huống cho bọn họ.

"Yêu quái, là loại Yêu quái gì?"

Mạc phu nhân ngay lập tức bị doạ mặt tái mét.

Mạc lão gia bản thân cũng rất kinh hãi, chẳng qua người già tâm tư trầm ổn, ông chỉ nhíu mày một lát rồi lập tức đưa ra quyết định,

"Đi, lập tức đi khỏi đây ngay!"

Mạc phu nhân xoay người định trở về gian nhà chính thu dọn đồ đạc thì bị Mạc lão gia kéo lại,

"Lúc trước đã dọn dẹp xong hết rồi, cái gì bỏ được thì bỏ đi, bà mau đi giúp Vấn nhi thu dọn đồ đạc."

Mạc phu nhân nghe vậy lập tức đi tới phòng phía đông. Mạc Vấn lúc này cũng nhận thức được tình hình, trở về phòng cùng mẹ và vợ thu dọn đồ châu báu nữ trang.

Một lát sau thu dọn ổn thoả, ba chiếc xe ngựa lập tức lên đường.

"Người Hồ sẽ tới ngay bây giờ, dân trong huyện còn chưa biết tình hình, Tiểu Ngũ, ngươi nhanh nhẹn tháo vát, mau đi Lâm gia một chuyến, nói cho Lâm lão gia cùng bà con nhanh chóng di tản, chúng ta sẽ chờ ngươi ở bờ sông" Mạc lão gia nói với Tiểu Ngũ.

Tiểu Ngũ nghe vậy gật đầu đáp ứng, đem roi ngựa giao cho Mạc Vấn, xoay mình xuống xe chạy đi.

Tiệm thuốc Mạc gia ngày thường người làm trong nhà chỉ có nhà họ Ngô cùng hai nha hoàn nữa, Mạc Vấn cùng lão Ngô và cha hắn mỗi người điều khiển một chiếc xe ngựa, nhanh chóng ra khỏi cửa thành đi nhanh về hướng nam.

Huyện Tây Dương cách sông Hoàng Hà có hơn mười dặm, ra khỏi thành ba người lập tức thúc ngựa liều chết chạy như bay.

Người Hồ hung tàn mặc dù mọi người không tận mắt chứng kiến nhưng đã nghe dân chúng chạy nạn từ phương bắc nói qua, người Hồ mũi to chẳng những hình thể khác người Hán, ngay cả tính tình cũng hoàn toàn bất đồng.

Người Hán đấu đá lẫn nhau chỉ vì cướp đoạt lãnh thổ, sau khi chiếm được thành trì sẽ đối xử tử tế với dân chúng vô tội.

Nhưng là người Hồ nếu như phá được thành trì nước Tấn thì sẽ trắng trợn cướp bóc, lương thực gia súc chắc chắn không còn rồi, ngay cả phụ nữ cũng sẽ toàn bộ bị cướp đi làm nô lệ tình dục cho bọn chúng về đêm, đến sáng sẽ bị giết làm thức ăn.

Trước mắt Thanh Bình thành đã thất thủ, người Hồ sẽ tới rất nhanh, nếu chẳng may bị rơi vào tay người Hồ hậu quả thực không dám tưởng tượng.

Thúc ngựa đi được ba dặm Mạc Vấn quay đầu nhìn lại, thấy bách tính huyện Tây Dương đông như kiến rời tổ từ cửa thành phía nam đang chen chúc nhau mà ra.

Mọi người cũng không nghĩ tới người Hồ sẽ tới nhanh như vậy, hốt hoảng xô đẩy nhau, vài phụ nữ có thai ngã lăn ra đất, già trẻ lớn bé nam nữ gào thét ầm ĩ, khung cảnh hết sức hỗn loạn.

Ba chiếc xe ngựa lúc trước đều dùng để vận chuyển dược thảo cho tiệm thuốc, không có gì che đậy, Mạc phu nhân cùng Lâm Nhược Trần ngồi trên xe Mạc lão gia đi đầu. Mạc Vấn điều khiển xe ngựa thứ hai theo sát phía sau, trên xe chở hai nha hoàn cùng của hồi môn của Lâm gia.

Xe của vợ chồng lão Ngô đi cuối cùng, trên xe chủ yếu là đồ đạc trong tiệm thuốc cùng dược liệu.

Hôm qua tuyết rơi dày đến ba tấc, ngựa chạy trong tuyết thỉnh thoảng bị trượt chân, xe lắc lư dữ dội, nhưng đang lúc nguy cấp mọi người chạy thoát thân cũng không để ý nhiều như thế, liên tục giơ roi giục ngựa, chốc lát sau chỉ còn cách mặt sông đang đóng băng phía trước hơn năm dặm.

"Cha, mặt băng có thể chạy xe ngựa được sao?"

Mạc Vấn hô lớn, lúc trước hắn vẫn gọi là phụ thân đấy, bất quá đang lúc nguy cấp hắn cũng không còn để ý câu chữ nữa rồi.

Khó nói lắm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!