Chương 26: Giảng kinh xong

Dịch giả: argetlam7420

Mạc Vấn gật đầu đồng tình, Huyền Dương Tử nói ẩn ý là vô tâm trồng liễu không bằng có lòng cắm hoa, đám người Bách Lý Cuồng Phong nghe kinh mà ngủ là vô thức thay đổi nhịp độ hô hấp, so với chủ động thay đổi mà nói thì kém hiệu quả hơn hẳn.

Huyền Dương Tử thấy Mạc Vấn đã ngộ ra cũng không nói nhiều nữa, chậm chạp đứng dậy ra khỏi điện. Mạc Vấn chắp tay cung tiễn, Huyền Dương Tử không đáp lại, chỉ hơi giơ tay lên rồi đi.

Đợi Huyền Dương Tử đi xa Mạc Vấn mới đứng thẳng dậy, chỉ cảm thấy trong người hòa nhã bình ổn, toàn thân thư thái. Lúc này hắn còn chưa tu luyện pháp môn hành khí (vận chuyển linh khí), cho nên loại cảm giác này chủ yếu đến từ trong lòng.

Cuối cùng cũng cởi bỏ được vấn đề đã làm khổ mình bao nhiêu ngày, hắn bây giờ thấy thông suốt sáng tỏ như mặt trời ló rạng sau cơn mưa vậy.

"Chưởng giáo Huyền Dương Tử nói gì với ngươi thế?"

Mạc Vấn vừa ra khỏi đại điện lập tức bị đám Bách Lý Cuồng Phong xúm lại hỏi.

"Đạo trưởng chỉ dạy bảo ta chút thôi, thì ra đạo trưởng đã lợi dụng việc giảng kinh chậm chạp để điều chỉnh hô hấp cho chúng ta, các ngươi ngủ là đã vô tình lĩnh ngộ được rồi, ta ngộ tính không đủ nên không ngủ được."

Mạc Vấn thản nhiên nói hết không hề che đậy, chẳng qua vì không muốn làm mọi người mất mặt nên hắn đành tự chê mình kém cỏi vậy.

Lúc trước mọi người đã cảm giác việc đang nghe kinh bỗng nhiên chìm vào giấc ngủ có phần rất kỳ quái rồi, nghe Mạc Vấn nói vậy thì bừng tỉnh hiểu ra, không khỏi bái phục cảm kích chưởng giáo Huyền Dương Tử đã khổ công truyền thụ.

"Đạo trưởng cuối cùng còn nói một câu:"Đạo tuy vô thường, nhưng cũng phải có lòng cầu.

"có thể là đang ngầm bảo chúng ta sau này hãy tự đi lĩnh ngộ cách thức hô hấp thổ nạp**."

Mạc Vấn nói.

**Thổ nạp: là việc thông qua tĩnh tâm hít thở để hấp thu linh khí bên ngoài vào trong người.

"Đúng vậy, mỗi người chúng ta nên chăm chỉ nghiên cứu lĩnh ngộ, không thể cứ dựa vào chưởng giáo Huyền Dương Tử giảng kinh mãi, đến lúc kết thúc giảng kinh ta sẽ tự động thổ nạp được." Dạ Tiêu Diêu gật đầu tiếp lời.

Những người khác cũng rối rít gật đầu theo, nhưng lúc này Mạc Vấn bỗng nghe thấy ở phía Nam có tiếng ồn ào, có vẻ là tiếng lão Ngũ.

Ta đi xem một chút.

Mạc Vấn xoay người ra khỏi điện.

Băng qua đại điện tới khu phòng xá, Mạc Vấn phát hiện lão Ngũ đang đứng ở cửa cãi nhau với gã đạo nhân què. Nguyên do là lão Ngũ muốn vào phòng tìm hắn, mà đạo nhân què lại lấy lý do không phải giờ đưa cơm, không cho phép hắn vào trong.

"Sao ngươi lại tới lúc này?"

Mạc Vấn kéo lão Ngũ qua, hỏi.

"Lão gia, tôi sắp phải đi xa nên định tới nói với cậu một tiếng." Lão Ngũ phẫn hận nhìn gã què, quay đầu nói.

Ngươi muốn đi đâu?

Mạc Vấn hỏi.

"Mấy vị đạo trưởng trong đạo quán muốn ra ngoài mua dược liệu, bảo tôi hỗ trợ đánh xe." Lão Ngũ nói.

"Mua dược liệu gì mà phải cần dùng xe?"

Mạc Vấn truy hỏi.

"Không biết, có vẻ như rất nhiều, tôi nghe bọn họ nói qua là hơn bảy trăm loại." Lão Ngũ trả lời.

Lão Ngũ vừa dứt lời, ngoài cửa bỗng truyền đến tiếng Bách Lý Cuồng Phong:

"Đầu trâu mặt ngựa, lấm la lấm lét, sớm muộn cũng có ngày bọn ta đánh ngươi sống dở chết dở."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!