Dịch giả: argetlam7420
Mạc Vấn nghe hắn nói mà sợ toát mồ hôi, lão Ngũ ngày trước cũng thường xuyên phụ việc trong tiệm thuốc, biết một ít kiến thức dược lý, hẳn là hôm qua lúc rời núi hắn đã mua về mấy loại thuốc độc để trả thù Cổ Dương Tử đây mà.
"Chờ một chút, ngươi bỏ thêm loại thuốc nào?"
Mạc Vấn bước nhanh đuổi theo, trong tiệm thuốc dược vật có thể giết người không dưới mười mấy loại, ngộ nhỡ lão Ngũ không biết nặng nhẹ thì thật không còn gì để nói nữa rồi.
"Không có gì to tát đâu, là thuốc chữa dạ dày thôi mà, tôi định cho hắn cũng phải bỏ cả đĩa đậu phụ luôn." Lão Ngũ quay đầu khoát tay.
Mạc Vấn đứng lại không đuổi nữa, lão Ngũ ý nói là đã bỏ chút Ba đậu (một vị thuốc) vào đồ ăn của Cổ Dương Tử. Ba đậu vốn được dùng để giúp la, ngựa bị chứng bỏ ăn thông khí bài tiết, người nếu ăn vào cũng sẽ đau bụng không dứt, tuy thế thuốc giải không khó tìm, uống chút nước muối là được.
Mặc dù biết sẽ không xảy ra án mạng nhưng trong lòng Mạc Vấn vẫn cảm giác không yên tâm. Cổ Dương Tử tu đạo đã lâu, chắc cũng hiểu qua y thuật, lão Ngũ bỏ thuốc vào đồ của lão không khác nào múa rìu qua mắt thợ.
Ngộ nhỡ Cổ Dương Tử phát hiện có người bỏ thuốc, lão Ngũ chắc chắn sẽ bị đuổi khỏi Vô Lượng sơn.
Bởi vì có chuyện lo nghĩ trong lòng, buổi chiều nghe kinh Mạc Vấn chẳng thấy buồn ngủ nữa, cũng không có tâm tư đi cười nhạo Thiên Tuế ngủ gật. Thấp thỏm đến tận khi trời tối, nhìn thấy lão Ngũ trở lại hắn mới tạm yên lòng.
"Chuyện đó ngươi xử trí sao rồi hả?"
Mạc Vấn truy hỏi.
"Tôi bỏ suất đậu phụ của hắn đi, còn lại cháo hắn cũng không động, tôi đành bưng cả cháo cùng đậu phụ đi thôi." Lão Ngũ trả lời.
Mạc Vấn nghe vậy khẽ cau mày, Cổ Dương Tử không động cháo cơm cho thấy lão đã phát hiện đồ ăn có vấn đề, tại sao lại không trách phạt lão Ngũ? Mạc Vấn lại hỏi:
"Cổ Dương đạo trưởng có nói gì không?"
"Hắn nói có lão gia nhất định có tôi."
Lão Ngũ trả lời.
"Nói lại nguyên văn coi." Mạc Vấn không hiểu lời lão Ngũ thuật lại.
"Hắn nói có kỳ chủ tất có kỳ phó, hình như là nói vậy đó." Lão Ngũ giơ tay gãi đầu,
"Lão gia, lời này của hắn là có ý gì?"
"Cổ Dương đạo trưởng đã phát hiện ra rồi, chỉ là không trừng trị ngươi thôi. Sau này không nên tự ý chủ trương, Vô Lượng sơn không phải huyện Tây Dương." Mạc Vấn nghiêm mặt nói.
Ý của Cổ Dương Tử là chủ tớ bọn họ ăn ý thân cận hơn chủ tớ bình thường nhiều, thực không dễ có được.
"Hắn xấu xa như vậy lại thật sự phát hiện mà không nhân cơ hội dày vò chúng ta sao?" Lão Ngũ bĩu môi.
Mạc Vấn chậm rãi lắc đầu
"Người này nhìn như hà khắc nghiêm nghị, kì thực rất nhân hậu thương người, có phong thái của bậc trưởng bối, chẳng qua là hơi nóng tính lại nghiêm khắc, sau này không cho phép ngươi bất kính với đạo trưởng."
"Người nóng tính ăn Ba đậu là hợp nhất..." Lão Ngũ nói được nửa chừng, thấy Mạc Vấn cau mày liền vội vàng đổi đề tài,
"Lão gia, khi nào cậu bắt đầu học pháp thuật?"
"Không biết, chỗ Tây điện có người ở không?"
Mạc Vấn hỏi lại.
Không có. Lão Ngũ lắc đầu.
"Lão gia, nếu như cậu học pháp thuật có thể dạy ta một hai chiêu không, cũng cho ta học một chút bản lĩnh?" Lão Ngũ toét miệng cười hỏi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!