Dịch: argetlam7420
Lâm Nhược Trần ngồi ở mép giường cúi đầu không nói, Mạc Vấn đứng ở bên cạnh bàn nhìn khay gỗ trên bàn sơn đỏ, trong khay gỗ là hai kiện khí vật, một là cây gậy như ý** bằng gỗ tùng khắc hình đồng nam đồng nữ, cái kia là một cây hỉ xứng ** có khắc hai ngôi sao Bắc Đẩu Nam Đẩu.
Chú rể nếu dùng tay không vén khăn cô dâu sẽ bị cho là xui xẻo, phải dùng gậy như ý hoặc hỉ xứng đẩy lên, còn dúng cái nào thì tuỳ theo sở thích.
/http
-chuyenvientuvan
-com
-vn/5
-vat
-khi
-khong
-nen
-thieu
-trong
-van
-phong-..., thực ra là cái gậy gãi lưng không phải gậy như ý của Tôn Ngộ Không đâu nhá.
**hỉ xứng: gậy vén khăn cô dâu, tra GG.
Trù trừ hồi lâu, Mạc Vấn cầm lên hỉ xứng đi tới mép giường, hắn một mực kìm nén sự khẩn trương trong lòng nâng lên khăn đội đầu của Lâm Nhược Trần, lúc vừa nâng lên khăn đội đầu Mạc Vấn trong lòng khẩn trương ngay lập tức biến thành vui mừng, bởi vì Lâm Nhược Trần trẻ tuổi lại xinh đẹp tuyệt trần, mái tóc dài mượt được búi cao đẹp mắt, hai lọn tóc rủ xuống hai bên, khuôn mặt trứng ngỗng trắng nõn không tỳ vết, đôi mày lá liễu nghiêng nghiêng, mắt phượng to tròn trong veo, sống mũi cao thanh tú, đôi môi anh đào.
Lúc khăn cô dâu đội đầu bị đẩy ra, nàng xấu hổ cúi đầu, càng lộ ra bộ dáng kiều mỵ vạn phần.
Khăn cô dâu đội đầu của Lâm Nhược Trần làm bằng lụa đỏ, chính giữa búi tóc có trâm cài tóc cài xuyên qua khăn để cố định, bảo đảm lúc cô dâu bước đi khăn đội đầu không bị rơi mất. Mạc Vấn mừng rỡ, ngón tay khẽ run, lụa đỏ trơn trợt, khăn đội đầu lại lần nữa rủ xuống.
Mạc Vấn lại gẩy lên, lần này Lâm Nhược Trần ngẩng đầu xấu hổ nhìn Mạc Vấn, khuôn mặt mỉm cười dãn ra. Mạc Vấn cũng mỉm cười, bốn mắt nhìn nhau, Mạc Vấn cùng Lâm Nhược Trần đều từ trong mắt đối phương thấy được nhu tình cùng vui mừng.
Người sống trên đời, không có gì cao hứng bằng việc người mình ưa thích cũng thích mình. Mạc Vấn lúc này trong lòng vui mừng không lời nào có thể diễn tả được, bấy giờ hôn nhân do cha mẹ quyết định, cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy, trước đó hắn cũng không biết khuôn mặt Lâm Nhược Trần, hắn cũng từng tưởng tượng vô số lần dung mạo của nàng, không sao nghĩ tới nàng hôm nay xinh đẹp hơn xa suy nghĩ của hăn, cũng dịu dàng tốt đẹp hơn cả hắn kỳ vọng.
Cười vui vẻ xong Mạc Vấn muốn nói gì đó, nhưng lại không biết nói gì cho phải. Trên thực tế bởi vì người Hồ xâm nhập phía nam, hôn lễ buộc phải tổ chức sớm hơn hai tháng, hắn căn bản liền không chuẩn bị tâm lý thật tốt.
Trước đó hắn luôn chú tâm học hành để cuối năm đi ứng thi định phẩm cấp, cái gọi là định phẩm là quy định do triều đình ban hành, theo đó quan lại sẽ tiến hành khảo hạch công bằng đối với những học sinh có đức hạnh, để xác định phẩm cấp, chuẩn bị ngày sau vào làm quan.
Dưới tình thế nguy cấp, những dự định lúc trước đều bị dang dở, cho tới bây giờ hắn mới thật sự hiểu mình đã thành thân, mà cô gái xa lạ xinh đẹp tuyệt trần trước mắt chính là vợ của hắn, là người phụ nữ sẽ làm bạn với hắn cả đời.
Lúc Mạc Vấn còn đang ngẩn người, Lâm Nhược Trần đã có hành động trước, nàng giơ tay lên rút ra trâm cài tóc lấy khăn đội đầu xuống, nhẹ nhàng bước tới bên cạnh bàn rót một chén trà đưa cho Mạc Vấn.
Mạc Vấn thấy vậy vội vàng đưa tay nhận lấy, chén trà không lớn, lúc cầm chén trà ngón tay hai người khó tránh khỏi chạm nhau, hai người tức thì đỏ hết cả mặt.
"Nàng có đói bụng không?"
Mạc Vấn cảm thấy hơi lúng túng, dưới tình thế cấp bách vụng về hỏi một câu.
Lâm Nhược Trần nghe vậy khẽ lắc đầu, ý bảo cũng không đói bụng.
"Nàng trước hết nên nghỉ ngơi chút, ta đi ra ngoài một lát." Mạc Vấn đặt chén trà xuống đi ra ngoài, cho tới nay hắn chỉ học sách của Thánh hiền, Chư Tử, rất ít đọc mấy truyện tình yêu ướt át cho nên chuyện nam nữ hắn hoàn toàn mù tịt, vì thế lúc này hắn cảm thấy cực kỳ khẩn trương, chỉ muốn tránh xa nơi này tìm chỗ bình tĩnh lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!