Chương 7: (Vô Đề)

Kẻ xấu kéo ta từ phòng ra, kề d.a. o vào cổ:

"Con nha đầu này nghe được bí mật của ta, phải g.i.ế. c nó."

Phụ thân ta thản nhiên nói:

"Giết nó rồi ai giặt quần áo, nấu cơm cho ta? Độc cho câm là được."

Độc cho câm là được.

Mấy chữ ấy đã định đoạt cả đời ta.

Phụ thân ta đích thân ép ta uống một bát thuốc làm câm.

Ta không cầu xin, vì biết cầu cũng vô ích.

Chờ bọn chúng đi khỏi, ta chạy ra xó xỉnh, móc họng nôn ra.

Nôn được hơn nửa, vẫn giữ được chút giọng nói yếu ớt.

Từ đó, ta tự mình luyện nói nơi không người.

Chỉ là độc chưa hết, dây thanh quản vẫn tổn thương.

Về sau, phụ thân phát đạt, cưới kế mẫu, sinh thêm đệ đệ.

Họ tiếc tiền thuê nha hoàn, mọi việc trong nhà đều do ta làm.

Thi nhân ca tụng Giang Nam xuân dài đông ngắn, dịu dàng như đất lành.

Nhưng thuở thơ ấu của ta, mười năm đầu đời, lại như sống mãi trong mùa đông không thấy lối ra.

Mỗi ngày trong cái rét âm u ấy đều là cực hình.

Ta ghét ban ngày, vì phải giặt đồ bên sông giá lạnh, đôi tay đỏ ửng, khô nứt như củ cải.

Giày vớ ướt sũng, gặp hơi nóng lại ngứa ngáy như có trăm ngàn con kiến cắn.

Ta cũng ghét buổi trưa — cơm nấu dở thì bị đánh, nấu ngon thì không được để lại cho ta ăn no.

Ta càng không ưa màn đêm.

Cái bụng đầy nước lạnh, đắp chăn cứng như gỗ, nằm co trong ổ lạnh.

Không dám nhắm mắt.

Sợ một khi nhắm mắt… sẽ chẳng bao giờ tỉnh lại nữa.

Ta từng tự hỏi:

vì sao mùa đông Giang Nam lại dài đến thế?

Dài đến mức khiến người ta tưởng như không thể vượt qua.

Mãi đến năm ta mười tuổi, mùa đông ấy bỗng chậm rãi kết thúc.

Phụ thân nói có người từ kinh thành tới điều tra án muối lậu —

là Lận Trường Uyên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!