Giang Chi Dao thì giở giọng chua ngoa:
"Lưu Phương Ninh thi một lần là đậu, theo ta thấy, ngươi đúng là hạng tầm thường, cũng đừng phí công đèn dầu chi nữa.
Gả cho ta làm thiếu phu nhân còn thoải mái hơn là vất vả kiếm mấy đồng bạc."
Ta ghét cái miệng độc địa của hắn, bèn giẫm mạnh lên chân hắn một cái.
Giang Chi Dao vẫn còn cười:
"Mỗi lần nghe thấy tên Lưu Phương Ninh là ghen, tính khí càng ngày càng lớn."
Đúng là một tên hạ tiện!
Đáng đời bị người ta lừa mất mấy ngàn lượng bạc.
Ta sẽ không giống trước kia, thay hắn tính toán, đi đòi lại nợ giúp hắn.
Sớm muộn gì, Giang Chi Dao cũng sẽ phá nát cả Giang phủ.
Ta nghĩ vậy, liền quay người lại, chìa tay ra đòi bạc hắn:
"Đúng, ghen đấy. Cho tiền đi!"
Giang Chi Dao tùy tiện nhét cho ta một tờ ngân phiếu.
Miệng còn chê bai:
"Phàm tục! Tham tài! Cưới ngươi thế này, ngày sau e là khổ không kể xiết."
Thật nực cười, hai ta đã ký hưu thư rồi, mà hắn còn cứ mở miệng ra là "cưới với chẳng cưới".
Về đến viện của hai người.
Ta trở lại thu dọn nốt mấy món còn lại, buộc lại thành bọc.
Giang Chi Dao liếc nhìn vào phòng, lại vỗ lên chiếc tay nải nhỏ của ta, cười nói:
"Ồ, dọn sạch sành sanh rồi, cái màn kịch từ hôn này diễn cũng sâu thật đấy.
Cũng tốt, đỡ để bọn họ nghi ngờ chúng ta cố ý dàn cảnh lừa tiền.
Vài bữa nữa, ta lại đến đón nàng về."
Miệng hắn còn nhắc đến cái vụ cá cược kia.
Giang Chi Dao tự mình tiễn ta ra cửa.
Vừa hay xe ngựa của phu nhân chưa đi xa, cả hai ta đều có thể trông thấy.
Giang Chi Dao như bừng tỉnh, cười cợt trêu chọc ta:
"Bị ta bắt được rồi nhé! Nàng là muốn theo mẫu thân ta xuống Giang Nam, rồi bày trò bỏ nhà ra đi, khiến ta lo lắng đó mà!"
Hắn lắc đầu:
"Đáng tiếc, kế sách ấy lại bị thiếu gia ta nhìn thấu cả rồi."
Nếu như ta có thể mở miệng, ta nhất định sẽ nói với Giang Chi Dao một câu:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!