Chương 3: (Vô Đề)

Người muốn thật sự buông bỏ, không phải xem thời gian có đủ dài, mà là lòng có đủ quyết tuyệt hay không.

Nay trên kệ Đa Bảo, chỉ còn lại những thứ Giang Chi Dao từng tặng.

Khi ta mới đến ở, hắn thấy trong phòng ta trống rỗng, sắc mặt liền khó coi.

Không nói không rằng, liền kéo tay ta sang phòng hắn chuyển đồ.

Bình hoa thanh hoa trị giá ngàn vàng.

Tượng sư tử ngọc Hòa Điền khó cầu bằng tiền.

Bình phong gỗ trắc độc nhất vô song thiên hạ.

Cái gì quý, là hắn chuyển.

Cuối cùng, hắn ôm đến một chiếc bình mai.

Quản gia thấy vậy liền cản:

"Thiếu gia! Đây là vật tiên hoàng ngự ban, không thể tặng được!"

Không ngờ Giang Chi Dao lại ném mạnh bình hoa xuống chân quản gia.

Quản gia bị dọa đến mặt mày trắng bệch, quỳ rạp trên đất run rẩy.

Những hạ nhân từng khinh thường ta cũng đồng loạt quỳ xuống.

Giang Chi Dao nắm lấy tay ta, ngẩng đầu cười lạnh:

"Ta biết, các ngươi đều là hạng người trọng sang khinh hèn,

trong lòng khinh rẻ Tiết cô nương là cô nhi đến từ Giang Nam.

Nhưng ta nói cho các ngươi biết — ta nợ phụ thân nàng một mạng.

Nàng bây giờ là vị hôn thê của Giang Chi Dao ta, là nửa chủ nhân của Giang phủ này!"

Năm ta vào Giang phủ, chính là mùa đông lạnh nhất kinh thành.

Quản gia không phát than, đêm ấy ta liền lâm bệnh vì lạnh.

Giang Chi Dao nổi trận lôi đình, xử lý một phen, từ đó chẳng còn ai dám ức h.i.ế. p ta nữa.

Khi ấy, thân thể ta tuy lạnh, nhưng lòng lại ấm.

Ta từng nghĩ, nếu tương lai thật sự được gả cho Giang Chi Dao, thì cũng là điều khiến ta vui lòng.

Hồi ấy, về lại phòng, ta lén liếc nhìn hắn một cái.

Ta đè nén xấu hổ, viết lên giấy một dòng:

"Khi nào thì ta và huynh định thân vậy? Sao ta chẳng hay biết?"

Giang Chi Dao lập tức cầm sách trên bàn che mặt, giọng căng cứng:

"Mẫu thân ta ép đấy. Bà bảo cha ngươi vì cứu ta mà mất mạng, ta dù thế nào cũng phải chịu trách nhiệm cho tương lai của ngươi."

Thì ra là vậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!