Chương 2: (Vô Đề)

02

Lần này thắng được một tòa nhà, tâm tình của Giang Chi Dao tốt lạ thường.

Hắn hiếm hoi chịu nghe lời, ở nhà đọc sách.

Giang Chi Dao lật giở quyển sổ ghi chép các món đồ quý trong phủ,

hờ hững hỏi:

"Con nha đầu câm, ngươi muốn sính lễ là thứ gì?"

"Đừng có nói bạc hay nhà cửa gì đấy nhé, vừa bần tiện vừa tầm thường."

Ta nép sang một bên, đang hồi thư cho người khác, không thèm để ý tới hắn.

Phía bên kia cũng đang hỏi ta muốn sính lễ gì.

Ta mở miệng to gan đòi: hai trăm lượng bạc, một căn tiểu viện.

Kết quả, bên đó lại hồi thư với giọng đầy ghét bỏ:

"Đã sớm chuẩn bị cho nàng hai vạn lượng bạc, mười gian cửa hàng, ba căn nhà."

"Đừng nói đến mấy thứ phàm tục ấy! Nghĩ cho kỹ đi, có thứ gì năm xưa tha thiết cầu mà không được không?"

"Dù là ánh trăng trên trời, ta cũng nguyện vì nàng mà hái xuống."

Ta thầm nghĩ, chẳng phải làm khó người quá sao?

Đòi bạc cũng không được, lại còn bắt ta phải yêu cầu mấy thứ kỳ lạ khó tin.

Ta suy đi nghĩ lại, dè dặt viết thêm một câu:

"Muốn bánh đào Giang Nam."

Khi còn nhỏ, từng thấy đệ đệ ăn, ta chỉ dám trốn trong góc, nuốt nước miếng, thầm mong hắn làm rơi một miếng xuống đất.

Chờ hắn rời đi, ta mới dám chạy tới, nhặt lấy chút vụn vương trên đất, nếm thử chút hương vị.

Cho đến nay, vẫn chẳng biết bánh đào nguyên vẹn sẽ ngon thế nào.

Giang Chi Dao ném một cục giấy về phía ta, giục ta hồi âm cho hắn.

Ta viết một câu:

[Muốn ánh trăng.]

Câu này khiến Giang Chi Dao tức đến phát điên.

Hắn bước lại, véo má ta:

"Gia thật chiều hư ngươi rồi! Sao không dứt khoát đòi luôn trái tim của gia đi?"

Ta cần thứ ấy để làm gì chứ?

Vừa bẩn vừa hôi, lại chẳng đáng tiền.

Giang Chi Dao ép ta:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!