Ta dịu giọng:
"Lưu cô nương à, có khi phương thuốc kia cũng chẳng phải của cô đâu.
Có lẽ chỉ là nghe được từ ai đó, tình cờ dùng trúng mà thôi."
Nói xong, ta quay người rời đi.
Không lâu sau, nghe nói Lưu Phương Ninh bị trục xuất khỏi Quan Y Ty, vĩnh viễn không được tái dụng.
Còn Giang Chi Dao, người vốn dĩ nên kế thừa tước vị, bỗng bị Thánh thượng khiển trách đạo đức bất chính, không đủ đảm đương trọng trách, bị bãi bỏ quyền thừa kế.
Tất nhiên, mọi việc ấy… đều không liên quan gì đến ta.
Tối đó, ta làm việc đến khuya mới rời khỏi Quan Y Ty.
Lận Trường Uyên chờ sẵn ở cổng.
Ta đứng trên bậc thềm, không chịu xuống.
Chàng cười, bước tới ôm ta bế xuống.
"Hôm nay đến hẻm Vĩnh An ăn hoành thánh nhỏ được không?"
Chàng cõng ta sau lưng.
Ta tựa đầu lên vai chàng, thì thầm:
"Ta thấy mình… là người xấu."
Dù sao đi nữa, chính Giang Chi Dao đã đưa ta thoát khỏi bùn lầy, đã từng cho ta một tia hy vọng sống.
Nhưng ta vẫn nhớ mãi, hắn từng khiến ta trượt kỳ thi hai lần, khiến ta hận.
Giờ hắn mất cả tước vị.
Lận Trường Uyên đặt ta xuống, nhìn ta chăm chú.
Ta né tránh ánh mắt chàng.
Chàng nâng mặt ta, nói:
"Vậy phu nhân của ta, là người xấu… quá đỗi mềm lòng.
Nếu là ta ra tay, Lưu Phương Ninh đã c.h.ế. t trong ngục,
còn Giang Chi Dao bị đày đi ba ngàn dặm rồi."
Ta đ.ấ. m chàng một cái:
"Nói chuyện nghiêm túc đi."
Chàng trầm giọng:
"Ta đang nghiêm túc đó.
Phu nhân, chỉ khi dừng chiến mới là võ, tự xét mà lùi mới là trí.
Nếu lòng ngay thẳng, thì dù phản kích cũng không cần phải áy náy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!