GIỚI THIỆU:
Thiếu gia Giang Chi Dao lại nổi tính công tử.
Hắn không chịu đọc sách, còn hắt mực lên mặt ta.
Không chút nể nang, mắng ta:
"Ngươi là một con câm thối không cha không mẹ!"
"Cũng đòi bắt chước người ta, mơ gả cho trạng nguyên lang?!"
"Không soi lại bản thân xem có xứng hay không!"
Ta sợ hắn lại đi giao du với đám công tử ăn chơi, khiến phu nhân nổi giận,
Đành phải lần lượt đi tìm từ tửu lâu này sang tửu lâu khác.
Ngoài phòng, truyền đến tiếng cười cợt của đám bạn hắn:
"Tiết Linh đúng là thứ hạ tiện, Giang thiếu gia vì muốn vứt bỏ nàng, chuốc nàng say rồi đẩy vào phòng người khác."
"Nàng tỉnh lại rồi, vậy mà không khóc không náo, cứ như chưa từng có chuyện gì xảy ra."
Giang Chi Dao tiếc nuối nói:
"Đáng tiếc, biểu ca ta lại không coi trọng con nha đầu câm ấy, đến một sợi tóc cũng chẳng đụng vào."
Tên tiểu tư theo ta suốt dọc đường nhẹ giọng giục:
"Cô nương, chủ tử còn đang chờ thư hồi âm của cô đó."
Trên thư viết:
"Nàng nhận lầm ta là Giang Chi Dao, làm hỏng sự trong sạch của ta. Nàng có nên chịu trách nhiệm hay không?"
Ta cầm bút than, hồi đáp một chữ:
[Nên.]
01
Giang Chi Dao chuốc ta say, đẩy ta vào tay kẻ khác.
Chỉ vì một câu nói đùa của người trong lòng hắn.
Nàng ta bảo:
"Giang thiếu gia suốt ngày nói Tiết cô nương yêu chàng, ta lại chẳng tin."
"Chúng ta là nữ tử, xem trọng nhất là sự trong sạch. Nếu chàng đem sự trong sạch của nàng ta ra làm trò đùa..."
"Vậy mà nàng vẫn chẳng rời khỏi chàng, ấy mới là thật tâm yêu đến si mê rồi."
Giang Chi Dao liền cùng bọn họ đánh cược, xem ta rốt cuộc có giận hay không.
Hôm ấy, ta bước ra từ phòng của kẻ khác, quả nhiên không khóc, cũng chẳng náo.
Giang Chi Dao cười lớn, cao giọng tuyên bố bọn họ thua rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!