Chương 46: Thức tỉnh

"Trung Lưu, thế nào? Vô Thương sao đến giờ còn chưa tỉnh a?" Lận Thương Lan hấp tấp từ ngoài cửa chạy vào.

Lúc này Cảnh Trung Lưu đứng ở phía trước cửa sổ, nhìn bút lông từng dùng qua ở trên bàn, cũng không quay đầu lại nói, "Gấp cái gì, còn chưa quá trưa, chờ một chút……." Sau đó tay vê đóa hoa đào không đúng mùa trên bàn, trong mắt hiện lên mạt suy nghĩ sâu xa.

"Nga." Lận Thương Lan đi lại gần Thích Vô Thương đang mê man, muốn nhìn một chút bộ dáng hắn hiện tại là gì. Nhưng mà còn chưa đi lại gần, liền phát hiện ở dưới chân có vật cứng, lập tức phát ra một tiếng "Di".

"Sao vậy?" Cảnh Trung Lưu quay đầu, nghi vấn hỏi.

"Không….. Không có gì…….." Lận Thương Lan vội vàng đưa tay ra sau lưng, hai tay gắt gao cầm chặt vật hắn vừa mới sét đánh không kịp bưng tai nhặt lấy, phát hiện vật ở trong tay hắn một mảnh ôn nhuận, bóng loáng.

Cảnh Trung Lưu nhíu mày nhìn hắn một cái, không hỏi lại, quay đầu đi, "Cẩn thận chút, không cần luôn nóng nảy chíp bông như vậy."

"Biết." Lận Thương Lan vội đáp, "Nếu Vô Thương không tỉnh, ta nên ra ngoài trước, tu luyện hôm nay còn chưa xong a!"

"Đi thôi……" Cảnh Trung Lưu như cũ không có quay đầu lại đáp.

Sau đó Lận Thương Lan giống như khi đến hấp tấp chạy ra ngoài, đợi đến một nơi yên lặng, mới xuất ra vật bị hắn cầm thấm đẫm mồ hồi trái phải nhìn nhìn.

Đây không phải là ngọc bội vẫn luôn ở trên người Tiết sư muội sao, sao lại rớt cạnh giường, có thể nào là Tiết sư muội gần đi để lại? May mắn, may mắn, là hắn phát hiện trước, nếu rơi vào tay Tam ca tuyệt đối nhìn không ra……

Lận Thương Lan trong lòng âm thầm may mắn, sau đó đem ngọc bội cẩn thận cất trong ngực, vỗ vỗ, đang chuẩn bị trở lại sân tiếp tục tu luyện. Đột nhiên thấy xa xa một thanh y tiểu đồng nghiêng ngã lảo đảo chạy tới, Lận Thương Lan vội giữ hắn lại, "Đồng Quang, sao chạy nhanh như vậy?"

"Ngoài…… Bên ngoài có người đến đây……." Tiểu đồng kêu Đồng Quang hít một hơi nói.

"Đến đây làm gì? Người xông vào cốc sao? Ta đi gặp hắn!" Lận Thương Lan đột nhiên hưng phấn hẳn.

"Không……" Tiểu đồng còn chưa kịp phản bác, Lận Thương Lan trước mắt hắn đã không thấy đâu.

Nhưng không đợi hắn đi được bao xa, chợt nghe một tiếng cười to thoải mái, "Ha ha, Thương Lan, ngươi muốn đi gặp ai a?"

Vừa dứt lời, một huyền y lão giả râu tóc bạc trắng xuất hiện trước mắt Lận Thương Lan, khuôn mặt hắn hiền lành, tinh thần khỏe mạnh, bộ dáng này chính là vị lão giả Tiết Mật gặp lúc trước kia.

Lận Thương Lan nghe được tiếng cười liền cả kinh, nghĩ là lai giả bất thiện, chuẩn bị rat ay, thì đã bị người một chưởng chụp lên vai hắn, thanh âm giống như chuông lớn ghé vào tai hắn nổ vang, "Thương Lan tiểu tử, không nghĩ tới ngươi cao lớn như vậy, tu vi không tồi, không tồi a!"

Lúc nãy không nghe rõ, giờ đã nghe rõ ràng, Lận Thương Lan nhất thời mừng như điên, "Gia gia, người đã trở lại?"

"Ân, đã trở lại, nhiều năm như vậy vẫn nên trở về nhìn các ngươi a." Lão giả cười nói, "Vô Thương ở đâu, sao không ra đón ta a?"

"……. Vô Thương hắn……." Vừa nghe lão giả nhắc tới Thích Vô Thương, Lận Thương Lan lộ vẻ khó xử.

"Sao vậy, Vô Thương xảy ra chuyện gì sao?" Lão giả nghiêm mặt, lập tức đoán nói, "Chớ không phải là linh căn bạo phát chứ?"

"Không có, không có!" Lận Thương Lan liên tục xua tay, lập tức gian nan nói, "Là…… Trúng độc……. Hiện tại đang giải độc……"

Lão giả nghe vậy, lo lắng ngược lại không thấy đâu, mà hiện ra một bộ nghi hoặc, "Trúng độc?"

Đợi hai người cấp tốc chạy lại phòng Thích Vô Thương, vừa vào cửa liền thấy người trên giường đã thức tỉnh, Cảnh Trung Lưu đang giúp đỡ hắn.

"Vô Thương, ngươi tỉnh?" Lận Thương Lan hét lớn.

Nghe tiếng kêu, hai người bên giường đồng thời quay đầu lại, vừa lúc thấy vẻ mặt kinh hỉ của Lận Thương Lan, cùng…… Lão nhân đang mỉm cười bên cạnh hắn.

"Gia gia!" Hai người khiếp sợ hô to, Thích Vô Thương cũng giãy dụa muốn ngồi dậy.

"Tốt lắm, tốt lắm. Vô Thương cháu cứ nằm đi, không vội! Gia trước xem cho cháu." Lão giả vội đi tới, Cảnh Trung Lưu vội vàng lui sang một bên.

Lão giả giữ chặt cổ tay Thích Vô Thương, đem linh lực rót vào cơ thể hắn, biểu tình nghiêm túc, nhíu mày. Sau đó giống như nhận ra điều gì trên mặt mang theo tia mừng rỡ, sau lại hơi nhăn mi.

"Thế nào?" Cảnh Trung Lưu, Lận Thương Lan đều mang theo lo lắng thật sâu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!