Chương 45: Rời đi

Không chút lưu luyến đi xuyên qua một hành lang, Tiết Mật đi tới cốc khẩu.

Vừa ngầng đầu đã thấy một thanh y nam tử đứng đợi trên cầu cẩm thạch, cười không chút để ý nhìn nàng, dường như đã chờ nàng từ rất lâu.

Tiết Mật vừa thấy người nọ, mặt bỗng lạnh xuống, trong lòng thầm nghĩ, lại là Cảnh Trung Lưu, thật là âm hồn không tiêu tan. Nhưng rất nhanh liền bình ổn tâm tình, từng bước đi qua cầu, đi lướt qua người nọ.

"Phải đi sao?" Nhìn thoáng qua, tầm mắt Cảnh Trung Lưu vẫn hướng về phía trước, hỏi.

Nghe câu hỏi, Tiết Mật dừng bước, không quay đầu lại, "Như thế nào, ngươi muốn ta ở lại sao?"

Nghe vậy, nam tử cười nhạo một tiếng, "Lưu ngươi? Có thể a, chỉ cần ngươi có thể đợi mà đi xuống dưới!"

Thật sự là không vừa ý một tí lời nói của hắn, nàng rốt cuộc nghĩ không thoáng chỗ nào, mà cùng hắn tại đây nói vớ vẩn! Tiết Mật cho cái xem thường, tiếp tục đi về phía trước.

"Hy vọng về sau ngươi cũng không cần quay lại, nơi này không có ai hoan nghênh ngươi." Thanh âm nam tử có chút lãnh đạm.

Nghe hắn cảnh cáo, Tiết Mật đột nhiên quay đầu lại nhìn, thật sự là khinh người quá đáng, "Ngươi rốt cuộc có biết là ngươi có bao nhiêu chán ghét không!"

"A, thì tính sao, người khác thích hay ghét ta chưa bao giờ để ý!" Nam tử cười đến tà tứ.

Nghe vậy, Tiết Mật nhất thời có chút chán nản, "Vậy chúc ngươi có thể cứ tiêu diêu tự tại như vậy, về sau ngàn vạn lần không thua trong tay người ta, cho dù có gặp khó khăn cũng cố gắng che dấu đừng để cho ta thấy, bởi vì ta nhất dịnh sẽ vỗ tay trầm trồ khen ngợi!" Nói xong cũng không đợi hắn trả lời, liền ly khai.

Trên cầu, Cảnh Trung Lưu nhìn bóng dáng Tiết Mật biến mất giữa rừng cây chướng khí, tươi cười trên mặt dần phai nhạt, cứ xuất thần nhìn, sau đó xoay người đi vào trong cốc.

Đợi Tiết Mật rốt cục ra ngoài Lung Nguyệt cốc, trời cũng đã sáng, ánh sáng mặt trời ấm áp chiếu lên người, một chút âm hàn bị lây dính lúc đi qua rừng chướng khí cũng bị xua tan.

Nữ tử cơ hồ theo bản năng nhìn về nơi nào đó, chỉ thấy chỗ đó thân cây trụi lủi cùng cỏ dưới tàng cây cũng đã khô vàng. Trong lòng khe khẽ thở dài, rõ ràng lúc trước nàng bảo tỷ tỷ ngăn cản hắn, không cho hắn lại đây tìm nàng, hiện tại rõ là bộ dáng già mồm cãi láo a! Ai ~

Nhớ ngày ấy Huyền Vũ đi rồi, Tiết Mật suy nghĩ thật lâu, cũng muốn đồng ý, trước kia nghe người ta nói, biện pháp tốt nhất để trị liệu thất tình chính là không nên cùng người khác bắt đầu một đoạn tình cảm mới. Tuy rằng nàng cùng lắm chỉ tính là yêu đơn phương, nhưng quả thực là thất tình. Trong lòng cũng nghĩ về người đó rất nhiều, hơn nữa người kia một chút dấu vết cũng không lộ ra.

Cho nên nếu lúc này cùng Huyền Vũ ở chung một chỗ không chỉ đối với hắn không công bằng, đối với phần cảm tình này cũng không đủ coi trọng. Nhưng trọng yếu chính là nàng đã không còn thân trong sạch, tội gì còn bắt lấy người ta không tha đây…….

Cho nên qua mấy ngày, Tiết Mật liền bí mật truyền âm cho Tiết Linh, nói nàng sau bốn mươi chín ngày giải độc chấm dứt thì ngăn cản Huyền Vũ, không cho hắn lại đây, thuận tiện để nàng rời đi, không chỉ rời Lung Nguyệt cốc, cũng tạm thời rời bọn họ. Ý tứ phía sau nàng đương nhiên không nói với Tiết Linh, bằng không nàng khẳng định sẽ không đi được, bất quá hạc giấy nàng gửi rất nhanh sẽ đến tay Tiết Linh, tin tưởng nàng sẽ hiểu.

Nghĩ vậy, nữ tử khẽ cười cười, sau đó tùy tiện chọn một hướng bay đi, nàng không biết con đường phía trước này cái gì sẽ chờ đợi nàng, nhưng nàng sẽ dùng mọi khả năng để trải qua từng ngày, chờ khi quay trở về, nhất định nàng sẽ là một người hoàn toàn mới.

Đi không biết bao lâu, Tiết Mật quay đầu lại nhìn đã không còn thấy Lung Nguyệt cốc. Trong chớp mắt không biết vì sao, lòng nàng đột nhiên trống rỗng, sau đó quay đầu chua sót cười, lắc lắc đầu, hít một hơi thật sâu, tiếp tục đi về phía trước.

Còn chưa cất bước, Tiết Mật phát hiện một huyền y lão giả râu tóc bạc trắng đi ngược hướng nàng, mới còn thấy ở rất xa, công phu trong nháy mắt đã tới gần nàng.

Co lại thành cụm! Tiết Mật cả kinh, vội vàng cúi đầu không dám nhìn hắn, cố gắng thu nhỏ sự tồn tại của nàng, người như vậy chỉ tùy tiện dùng đầu ngón tay là có thể giết chết nàng, ngay cả thời gian trốn vào không gian cũng không có cơ hội.

Đi ngang qua Tiết Mật, tốc độ lão giả thế nhưng chậm lại, quay đầu nhìn nàng một cái, rất nhanh bay về phía trước.

Thấy lão giả rời đi, Tiết Mật hung hăng thở dài nhẹ nhõm một hơi, tay chân muốn nhuyễn ra, dựa vào một gốc cây nhỏ ven đường, không có hình tượng ngồi bệt xuống đất.

Xem ra tu vi người nọ chẳng những cao hơn nàng, hơn nữa còn trên nàng tuyệt đối không nhỏ tẹo nào, nếu không nàng cũng sẽ không vì một ánh mắt mà sợ đến nỗi tay chân như nhũn ra. Ô ô, bên ngoài thật nguy hiểm, vì sao nàng vừa mời đi ra liền bị đả kích nghiêm trọng như vậy a, còn muốn ta sống nữa không.

Không được, phải vào không gian nghỉ ngơi một chút, tìm an ủi……

Chớp mắt lúc Tiết Mật vừa tiến vào không gian, huyền y lão giả kia đột nhiên quay trở lại, trên mặt ẩn giấu kinh hỉ, cẩn thận tìm tòi vị trí Tiết Mật vừa đứng, trong mắt hiện ra tia nghi hoặc, "Sao lại không thấy? Rõ ràng cảm giác còn ở nơi này, sao trong nháy mắt đã không thấy tăm hơi, chẳng lẽ tiểu nha đầu có cái gì cổ quái? Ai……Khó gặp được người giống nhau, còn chưa kịp xác nhận liền…… Ai……."

Mấy ngày sau, Ngọc Linh sơn.

Một nữ tử mặc cung trang màu trắng đang ngồi trước bàn, đối với một xấp quyển án, nhíu mày suy tư, nét mặt nghiêm túc, nhìn qua có một loại xinh đẹp động lòng người khó nói thành lời.

Vũ Văn Tắc vừa vào liền thấy Tiết Linh như vậy, trong lòng xúc động, cũng không quấy rầy nàng, chính là khoanh tay tựa vào cạnh cửa yên lặng nhìn chăm chú.

Không được một lúc, Tiết Linh tựa như nhận thấy điều gì, ngẩng đầu nhìn về phía hắn, ánh mắt vừa giao nhau, hai người khẽ nở nụ cười.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!