Chương 42: Người tới

Ban đêm, Tiết Mật rửa mặt xong như cũ ngồi ở mép giường, chờ Thích Vô Thương.

Đêm nay ánh trăng ngoài cửa sổ sáng tỏ, trên bầu trời chỉ có mấy ngôi sao thưa thớt, có thể đây là nguyệt lãng tinh hi (trăng sáng sao thưa) như mọi người thường nói đi.

Nhìn mặt trăng tròn tròn, trong lòng Tiết Mật đột nhiên nảy sinh một cỗ tịch mịch, vì thế xuống giường đi lại cửa sổ, đẩy cửa ra, ngây ngốc nhìn ánh trăng kia.

"Suy nghĩ cái gì?" Thích Vô Thương đi vào, vừa lúc thấy Tiết Mật đứng trước cửa sổ, có ánh trăng phụ trợ, cả người đều hư ảo, giống như tùy thời đều có thể bay đi, trong lòng hoảng hốt, hỏi.

"Không có!" Tiết Mật nghe thanh âm nam tử, đem cửa sổ đóng lại, xoay người lạnh nhạt nói.

Lập tức hai người đứng nguyên tại chỗ, ai cũng không nói gì.

Thật lâu sau, Tiết Mật mới đột nhiên cảm giác trong cơ thể trào ra cỗ sóng nhiệt quen thuộc, tay vịn vào mép bàn, hai má lấy mắt thường có thể nhìn được dần đỏ lên.

Ban đầu chưa hưởng qua tư vị kia, còn có thể chịu được, hiện giờ cơ thể đã trải qua một lần yêu, độc tố phát tác còn có xu thế to lớn.

Thích Vô Thương thấy thế vội vàng đỡ cơ thể xụi lơ của nàng, trong một khắc liền bị cả tay lẫn chân của nàng bò lên, trong mắt hồng quang lướt qua, khoát tay liền thổi ánh nến ở cách đó không xa.

Đêm còn rất dài, một đêm của hai người, ánh trăng ngoài cửa sổ cũng càng phát ra sáng tỏ.

Ngày thứ hai, Tiết Mật toàn thân đau nhức tỉnh dậy, phát hiện trên giường chỉ còn một mình nàng, phản xạ có điều kiện nhìn cái bàn bên cạnh, trống trơn, bỗng trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nhưng là có chút mất mác.

Rời giường, đi đến phòng sát vách, thấy nơi đó đã bày một bồn tắm nước nóng to.

Thoát quần áo, Tiết Mật ngâm cả người vào, nhất thời lỗ chân lông toàn thân đều thoải mái, không nhịn được phát ra tiếng thở dài.

Kỳ thật hôm qua nàng đã phát hiện bồn nước này, nhưng không biết là ai an bài, những người hôm qua đến tìm nàng, đều chán ghét nàng tột cùng, hẳn không phải là bọn hắn, vậy sẽ là ai?

Quên đi, nghĩ nhiều vậy để làm chi, biết là ai thì thế nào, nàng chỉ ở lại thêm mấy chục ngày liền ly khai, đến lúc đó cùng bọn họ không liên quan.

Đợi Tiết Mật tắm rửa, mặc quần áo xong, chuẩn bị đẩy cửa phòng đi ra ngoài, tay đột nhiên rụt trở về, không biết có gặp lại mấy người đó không, nhớ rõ ngày hôm qua nàng tắm rửa xong tâm tình tốt lên liền đi ra ngoài, không đến một lát đã bị đám người kia làm sinh khí phải trở về, tâm lý nàng yếu ớt a, hôm nay không nên ra ngoài đi……

Nghĩ như vậy, Tiết Mật trở về phòng, tùy tiện lấy một quyển sách trên giá sách, một ngày cũng không xuất môn.

Ngày thứ ba, ngày thứ tư…… Đều là như thế, mãi cho dến ngày thứ bảy, Tiết Mật vừa mới rửa mặt chải đầu xong, chợt nghe có người gõ "Bang bang" ngoài cửa phòng, mở ra vừa thấy, đúng là Lận Thương Lan.

"Tiết sư muội, bên tỷ tỷ ngươi có người đến thăm ngươi!" Vừa mở cửa hắn liền rống lên.

"Thật sao?" Tiết Mật kinh hỉ nói.

"Ừ, ngay tại ngoài cốc, ngươi mau đi đi!" Lận Thương Lan gật gật đầu. Kỳ thật mấy ngày nay Tiết Mật nhốt mình trong phòng, hắn cũng có chút lo lắng, còn có chút giận Tam ca. Giờ thì tốt rồi, người Ngọc Linh sơn ở bên kia tới, cũng có thể làm Tiết Mật ra ngoài phòng, cũng có người hảo hảo khuyên nàng, cho nên vừa mới nghe thuộc hạ bẩm báo ngoài cốc có người muốn gặp Tiết Mật, hắn liền lập tức chạy vội lại đây, nói cho nàng tin tức tốt này.

Đợi Tiết Mật chạy đến ngoài cốc, phát hiện người tới vẫn luôn như vậy, một thân áo trắng, mang trọng kiếm màu đen, nghiêng người tựa vào miệng cốc. Chính là lúc này trên mặt không còn tươi cười kỳ cục như trước, khóe miệng giơ lên, cười đến thực tự nhiên.

"Huyền Vũ, sao huynh tới đây?" Tiết Mật chậm rãi đi lại hắn, phải kiềm chế lắm mới không để nước mắt rơi xuống.

"Tỷ muội nhớ muội, nhưng bọn họ bề bộn nhiều việc, cho nên tat hay mọi người tới thăm muội, thuận tiện tặng ít đồ này nọ cho muội!" Nói xong nam tử đưa qua một túi đồ.

Mở ra xem, tất cả đều là đồ chơi làm cho người ta giải buồn, cộng thêm mấy phong thư, Tiết Mật cúi đầu nhìn mấy thứ trong tay, nháy mắt nước mắt đong đầy hốc mắt, nhưng rất nhanh nàng liền thu trở về, ngẩng đầu nhìn Huyền Vũ cười, "Cám ơn huynh, cố ý còn tới một chuyến……."

"Không sao." Nam tử nhìn thấy nữ tử cười chậm rãi nói, "Chính là….. Muội có khỏe không?"

"Đương nhiên." Tiết Mật không cần nghĩ ngợi trả lợi, "Rất tốt, bọn họ đối với ta tốt lắm, chỉ cần thời gian đến, độc giải xong, ta có thể trở về gặp các huynh!"

Nhìn nữ tử tươi cười không ngừng, nam tử nhíu nhíu mày, lập tức nhẹ giọng hỏi, "Phải không? Vậy muội còn nhớ khi chúng ta ở Ngọc Linh sơn, muội nói chuyện gì với ta không?"

Tiết Mật thấy hắn một bộ muốn nói rồi thôi, ánh mắt nghi hoặc nhìn hắn.

Ngay sau đó, một cái nhân bạch ngọc xuất hiện trước mắt nàng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!