Chương 39: Thất tình đoàn tụ

"Sư huynh……" Nhìn thấy đám người quen thuộc, Tiết Mật nửa ngày mới tìm được thanh âm của mình, sắc mặt tái nhợt.

"Các ngươi làm gì vậy?" Huyền Vũ tức giận nói, sau đó vội vàng đi sang bên kia đỡ Tiết Mật đứng dậy, "Không sao chứ?" Hỏi xong đem trọng kiếm cắm trên mặt đất, bày ra tư thế nghênh chiến.

Nhìn cái tay chói mắt của nam tử kia đặt trên cánh tay nữ tử, Thích Vô Thương trong mắt huyết sắc chợt lóe, bàn tay khẽ nhúc nhích muốn ra tay.

"Vô Thương!" Cảnh Trung Lưu giữ chặt tay hắn, biểu tình ngưng trọng lắc lắc đầu.

Nhưng một khắc nhìn thấy trong mắt nam tử lại hiện lên một mạt màu đỏ, bỗng sợ hãi, nắm tay hắn càng chặt, "Sao càng ngày càng……" Không có nói hết, nhưng ý tứ bọn họ đều hiểu được.

Nhìn đáy mắt lo lắng của Cảnh Trung Lưu, nam tử đột nhiên tỉnh táo lại, tay chậm rãi thả lỏng xuống, chắp ra sau lưng, nhìn chăm chú vào một nam một nữ phía đối diện, môi mím chặt, không nói một lời.

Thấy hắn như vậy, Cảnh Trung Lưu cũng không có nhiều lời, chính là trong mắt ưu sầu càng sâu, thời điểm quay đầu nhìn về phía Tiết Mật, cũng đổi thành khuôn mặt tươi cười, "Tiết sư muội, ngượng ngùng, vừa nãy chúng ta ở xa nghe thấy tiếng đánh nhau, liền vội vàng lại đây xem xét một phen, lại vừa lúc thấy các ngươi cùng hắc lân xà linh thú cấp năm triền đấu, dưới tình thế cấp bách mới ra tay, không nghĩ tới khi đó các ngươi chiến đấu cũng vừa vặn chấm dứt, thật có lỗi!"

Nghe Cảnh Trung Lưu giải thích, sắc mặt Tiết Mật hơi chuyển biến tốt đẹp, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, cười nói, "Không có việc gì, không có việc gì, các ngươi cũng là lo lắng cho chúng ta."

Huyền Vũ ở một bên, tay nắm trọng kiếm vẫn không có thả lỏng, dưới tình thế cấp bách? Đều là người tu chân sẽ xuất hiện sai lầm như vậy sao?

"Vậy các ngươi đến Ngọc Linh sơn là có chuyện gì thế?" Tiết Mật lại hỏi.

"Chúng ta nghe tin ngươi cùng tỷ tỷ đem Ngọc Linh sơn lần nữa chấn hưng, qua vài ngày sẽ tổ chức đại điển trọng chấn Ngọc Linh sơn, nên đến trước mấy ngày để chúc mừng." Cảnh Trung Lưu cười nói.

"Thật không? Cám ơn, vậy cùng ta đi lên đi, tất cả mọi người ở trên núi." Tiết Mật vui vẻ nói.

"Ha hả, đây là việc thứ nhất, thứ hai chúng ta có chuyện muốn nhờ……" Cảnh Trung Lưu tiếp tục nói.

"Chuyện muốn nhờ? Cái gì?" Tiết Mật nghi vấn nói, Lung Nguyệt cốc cái gì không có a, thế nhưng đi cầu Ngọc Linh sơn.

"Ách, phải….." Còn chưa nói xong, Cảnh Trung Lưu liền cảm thấy một trận nóng rực phóng vào người hắn, suy nghĩ một lát vẫn là bất đắc dĩ thở dài, " Thôi đi lên gặp tỷ tỷ ngươi rồi nói sau." Có thể lừa gạt được nhất thời nhưng có thể lừa gạt được cả đời sao? Cảnh Trung Lưu ngẩng đầu nhìn Thích Vô Thương, ánh mắt ủ dột.

Thấy nam tử căn bản không có nhìn về phía hắn, Cảnh Trung Lưu đành phải cười khổ lắc đầu, "Tiết sư muội, chúng ta đây lên trước, ngươi cứ ở lại, Vô Thương hẳn là có chuyện muốn nói với ngươi."

Nghe vậy, Tiết Mật nhịn không được toàn thân phát run, nhưng ánh mắt chỉ nhìn Cảnh Trung Lưu, không liếc lung tung.

Thích Vô Thương nghe hắn nói, bàn tay cũng nắm thật chặt, không có phản bác.

"Được rồi, Thương Lan, chúng ta đi lên đi!" Trước khi đi còn cho Thích Vô Thương một ánh mắt, chỉ có một cơ hội.

"……Nga, được!" nghe vậy, Lận Thương Lan vội vàng theo sát Cảnh Trung Lưu lên núi, cho dù thần kinh có vững cũng biết có chút không thích hợp.

Đám người phần phật đi lên, trong rừng trống trãi chỉ còn lại ba người Tiết Mật, Thích Vô Thương, Huyền Vũ.

"Huyền Vũ, huynh cũng lên trước đi." Tiết Mật quay đầu nói với nam tử bên cạnh.

"Vậy muội……" Huyền Vũ có chút lo lắng, nhưng khi nhìn ánh mắt khẩn cầu của Tiết Mật, thì cũng đành chịu nói, "Vậy muội cẩn thận, truyền âm bội cho muội, có chuyện gì thì gọi ta." Nói xong xuất ra một khối ngọc bội màu xanh nhét vào tay Tiết Mật, sau đó uy hiếp nhìn Thích Vô Thương, đem xác rắn đã chết từ lâu ở phía sau thu vào túi, liền như gió ly khai.

Nhất thời, trong sơn cốc trống rỗng trừ tiếng gió vù vù, cùng lá cây bị thổi kêu ào ào, thì không còn thanh âm gì khác, im lặng đến quỷ dị.

"Sư huynh……Ngươi mấy ngày này khỏe chứ?" Tiết Mật mở miệng trước.

"……Cũng được." Thích Vô Thương trả lời.

Lập tức hai người lại một trận im lặng.

"Ngươi….. Ngươi nói thích tỷ tỷ của ta là thật tâm chứ?" Nhìn thấy trên mặt Thích Vô Thương không có biểu cảm gì, đầu óc vừa nhảy, Tiết Mật liền nói ra lời trong tim muốn hỏi nhất, nhưng vừa mở miệng đã hối hận.

Thích Vô Thương nhìn bộ dáng hối hận của nữ tử khi hỏi xong, khóe miệng khẽ nhếch, "Ngươi cảm thấy sao?"

Nghe thấy nam tử không có trực tiếp trả lời, Tiết Mật nguyên bản có chút chờ mong giờ tâm lạnh xuống, "……. Ngươi không phải nói là muốn cùng nàng làm bạn đời song tu sao? Sao không thích nàng được chứ……" Hơn nữa trong tiểu thuyết định các ngươi là nam phụ nữ chính, sẽ có nam phụ không yêu nữ chính sao? Nàng rốt cuộc còn chờ mong cái gì?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!