Tống Thư Hàng cũng ở khu Giang Nam, với tính cách tốt bụng của hắn thì chuyện dẫn đường cho người khác cũng là chuyện nhỏ mà thôi, hắn chắc chắn sẽ không từ chối. Bất quá lúc này dù hắn có muốn giúp cũng là có lòng mà không có sức. Khu đại học cách sân bay Giang Nam phải hai giờ đi xe, Giang Nam là một thành phố lớn, diện tích không nhỏ chút nào.
Hơn nữa, Tống Thư Hàng cũng không rành bên thành phố J, cũng chưa từng nghe đến Qủy Đăng Tự bao giờ.
Hắn chỉ biết là thành phố J gần sát khu Giang Nam, cũng là một thành phố có tiếng ở Hoa Hạ.
Bởi vì nơi đó là thánh địa tôn giáo, đủ loại tôn giáo khiến người ta nhìn mà choáng váng. Hàng năm, vào các ngày lễ của các tôn giáo, các tín đố đi đến thành phố J hành hương có thể nhét đầy cả thành phố.
Nơi đó có khá nhiều chùa miếu, muốn tìm được một ngôi miếu nhỏ ở nơi đó cũng không phải chuyện dễ dảng gì.
- Lại nói, cái tên khu La Tín này sao nghe quen quen thế nhỉ, hình như mình đã nghe qua ở đâu đó rồi thì phải?
Tống Thư Hàng lẩm bẩm.
Gặm bánh bao, Tống Thư Hàng dựa trên ghế lắc lư. Trong đầu suy nghĩ về khu La Tín, cố gắng tìm hiểu rõ ràng về cảm giác quen tai kỳ lạ này.
Trí nhớ của con người rất kỳ lạ, có nhiều thứ lúc bình thường cứ lảng vảng ở trong đầu, nhưng lúc cần thì có vắt hết óc cũng không nhớ ra nổi.
- Chắc là nghe thấy cái tên này trên tin tức nhỉ?
Tống Thư Hàng bỏ cuộc, không lãng phí tế bào não ở vấn đề này nữa.
**
Vũ Nhu Tử kéo theo rương hành lý to thật to đi ra chỗ gọi taxi.
Chỉ nháy mắt lập tức có vài xe taxi tấp lại chỗ Vũ Nhu Tử —— sự thật chứng minh, người đẹp thì đi đến đâu cũng được ưu tiên. Nếu không chỉ riêng cái vali to đùng của cô cũng đủ khiến rất nhiều bác tài ngoảnh đít đi không thèm chào hỏi.
- Cô gái, đi đâu vậy?
Một chiếc taxi màu đỏ chạy đến đầu tiên, tài xế là một ông chú có gương mặt vuông vức, nói chuyện mang theo khẩu âm Giang Nam.
- Bác tài… bác có biết Qủy Đăng Tự ở chỗ nào không?
Vũ Nhu Tử mở miệng hỏi, giọng cô thỏ thẻ khác hẳn với vẻ ngoài hoạt bát sáng sủa của mình. Nhưng như vậy lại có phần đáng yêu.
Ông chú mặt vuông suy nghĩ hồi lâu mới lắc đầu:
- Chưa nghe qua tên Qủy Đăng Tự bao giờ.
Nhìn thấy ông chú mặt vuông kia lắc đầu, trong lòng Vũ Nhu Tử trầm xuống, mặt ửng hồng, có phần thất vọng.
Cũng may ông chú kia lại nói thêm:
- Có biết là ở khu nào không?
- Biết, là khu La Tín!
Vũ Nhu Tử lập tức trả lời.
- Khu La Tín à, tôi biết khu này, tôi cũng ở đấy. Bất quá, cô gái à, cô không nhớ nhầm tên tự miếu đấy chứ? Tôi ở khu đó bao nhiêu năm nay, chưa từng nghe nói đến Qủy Đăng Tự bao giờ.
Ông chú mặt vuông kia nói tiếp.
Bởi vì nghề nghiệp của mình, có thể nói ông nắm rõ khu vực gần đấy như lòng bàn tay. Đặc biệt là khu La Tín mà ông đang ở, nói quá một chút thì mỗi tấc đất đều có dấu chân của ông, nhưng ông hoàn toàn chưa nghe nói đến cái tên Qủy Đăng Tự bao giờ cả.
- A?
Gương mặt của Vũ Nhu Tử đỏ lên, bất quá cô lập tức trả lời chắc nịch:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!