Tống Thư Hàng nghiêm túc gật đầu, sau đó lại mở bức ảnh thứ hai của kim cương căn bản quyền pháp lên, trước tiên nhớ kỹ nội dung của nó vào đầu.
Sau đó lại tiếp tục quan sát, rồi lại dễ dàng đắm mình vào trong thế giới của kim cương căn bản quyền pháp.
Cũng là một thảo nguyên xanh ngát bao la, cũng là một người đàn ông vạm vỡ, cũng liên tục thi triển kim cương căn bản quyền pháp không ngừng, điểm khác nhau duy nhất chính là quyền pháp do người nọ thi triển lại thay đổi một chiêu khác.
Tống Thư Hàng xem mà nhiệt huyết sôi trào, hận không thể lập tức đứng dậy thi triển chiêu thức quyền cước này!
Không gian do thuật thôi miên tạo thành khá đặc biệt, nhìn thì tưởng như lâu lắm, nhưng thực ra mỗi lần chỉ chừng một vài phút mà thôi.
Dược Sư cho Tống Thư Hàng thời hạn hai giờ, Tống Thư Hàng chỉ tốn hơn một giờ đã xem qua hết mười bảy thức còn lại của kim cương căn bản quyền pháp và chân ngã minh tưởng kinh kia, cũng đã nhớ kỹ nó ở trong đầu.
Hắn ngồi trên ghế, dùng sức xoa xoa huyệt thái dương. Trong một giờ đồng hồ này khiến cho hắn cảm thấy mệt mỏi hơn khi ngồi ròng rã suốt bốn giờ luyện thối thể dịch, đầu óc căng cứng.
Dược Sư hỏi dò:
- Xem xong chưa?
- Xem xong cả rồi, bây giờ chúng ta tìm một chỗ thử à?
Tống Thư Hàng mở to hai mắt, hưng phấn hỏi. Mặc dù tinh thần có phần uể oải, nhưng chỉ cần nhớ lại kim cương căn bản quyền pháp trong đầu thì hắn đã hận không thể lập tức thử một lần.
- Đi xuống bãi cỏ bên dưới đi, chỗ đó trống trải, quơ tay múa chân cũng tiện.
Dược Sư chỉ vào bãi cỏ ở cách kí túc xá nam sinh không xa kia.
- Luyện tập quyền pháp ở nơi công cộng thế này à? Liệu có bị người ta học trộm không?
Tống Thư Hàng nghi hoặc hỏi lại. Bởi vì trước đó Dược Sư có nói là cấm tiệt chuyện lén lút truyền thụ công pháp. Lỡ như bị người ta học lỏm thì sẽ xem như hắn đã truyền thụ ra ngoài, vậy chẳn phải hắn sẽ oan uổng lắm à?
Điều quan trọng hơn chính là luyện quyền ở nơi công cộng người người qua lại như thế ngại lắm.
Dù cho thứ hắn luyện là võ học của tu sĩ tạo nền tảng chính hiệu đi nữa, nhưng vấn đề là học sinh ở đại học Giang Nam không hề biết.
Theo như bọn họ thấy thì nhất định là do Tống Thư Hàng đã xem phim chưởng nhiều quá nên bị tẩu hỏa nhập ma, chạy ra nơi công cộng luyện võ công.
- Ha ha, nếu như người ta chỉ nhìn qua là có thể học lỏm được quyền pháp dùng để tạo nền tảng thì còn cần khẩu quyết công pháp để làm gì? Ngươi cho rằng một đám chữ chi chít ở bên cạnh công pháp kia chỉ dùng để thôi miên ngươi thôi sao? Đó mới thực sự là bí mật không thể truyền đó.
Dược Sư cười nói.
- Ta thấy hay là mình đi tìm chỗ nào kín đáo một chút thì hơn. Trên sân thượng kí túc xá của bọn ta để trống, bình thường không có ai lên đó hết.
Tống Thư Hàng cảm thấy cứ tranh thủ đổi chỗ thì hơn.
- Tên nhóc nhà ngươi, lắm yêu cầu thế.
Dược Sư cũng khá thoải mái:
- Vậy cũng được, lên sân thượng của các ngươi đi vậy.
Tống Thư Hàng lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Tránh được một kiếp rồi, không cần phải làm mấy trò mất mặt ở giữa bàn dân thiên hạ.
Sân thượng là nơi rất tốt, tán gái, chơi gay, ngắm sao băng các kiểu, đã tác thành cho vô số đôi tình nhân của đại học Giang Nam.
Đáng tiếc là khi đó nhiều người thích leo lên sân thượng quá, trong đó có rất nhiều người thích bắt chước diễn viên trong phim Titanic, đứng bên ngoài lan can dang hai tay đón gió, hưởng thụ cảm giác gió nhẹ mơn trớn thịt da. Không biết có phải là hóng gió sướng quá hay không, sau đó thường xuyên có người sơ sẩy trượt chân té xuống...
Cho nên, vì lý do an toàn, sân thượng của kí túc xá nam sinh bị khóa lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!