Chương 47: Đây Chỉ Là Cái Usb Thôi

- Gì cơ? Sao cậu lại hỏi thế?

Tống Thư Hàng cảm thấy khó hiểu.

- Bởi vì trưa ngày hôm qua tôi thấy có người đi khắp nơi tìm hiểu thông tin về bạn học Tống Thư Hàng ở khu đại học Giang Nam. Cậu học lớp nào, bao nhiêu tuổi, ở đâu, còn có những thông tin về người thân cận với cậu đều bị đều tra kỹ càng. Bởi vì cảm thấy chuyện này có điều quái lạ nên tôi mới nhớ kỹ. Đúng rồi, tôi là thành viên của bộ thông tin trong trường.

Gia Cát Nguyệt nheo mắt cười nói.

- Có người điều tra thông tin về tôi?

Tống Thư Hàng ngẩn ra, gần đây hắn không đắc tội với ai hết mà?

Dược Sư có nói qua là có người theo dõi hắn, có lẽ vì nhìn thấy mình đi cùng với Dược Sư cho nên mới thuận tiện theo dõi tìm hiểu thông tin của mình. Nhưng Dược Sư mới vừa tới sáng nay thôi mà!

Ngoài ra, đêm hôm qua, vì làm anh hùng cứu mỹ nhân nên có đánh vài tên bất lương một trận. Nhưng đây đã là chuyện tối hôm qua rồi, có liên quan cái khỉ khô gì tới chuyện buổi trưa đâu?

Tống Thư Hàng thật sự không nghĩ ra bất kỳ đầu mối nào.

- Tóm lại, tôi cảm thấy gần đây cậu nên cẩn thận một chút. Nói không chừng có người gai mắt cậu, muốn làm gì thì sao. Nói thế thôi, tôi có việc phải đi trước đây, chúc cậu may mắn.

Gia Cát Nguyệt cười hì hì, vỗ vỗ bả vai của Tống Thư Hàng xem như an ủi, sau đó hát vu vơ rời thong thả đi khỏi kí túc xá.

- Cảm ơn.

Tống Thư Hàng nói vói theo.

Nếu như có người muốn làm gì hắn thì hắn cũng không lo gì hết. Thế nhưng đối phương không chỉ tra thông tin của mình, mà còn điều tra thông tin về bạn bè bên cạnh mình nữa.

Điều này khiến cho hắn cảm thấy lo lắng không yên.

Tóm lại… gần đây vẫn nên cẩn thận là hơn.

Lát nữa Dược Sư tiền bối tới thì hỏi thăm xem có cách gì giúp hắn tìm ra kẻ đang lén lút điều tra hắn hay không. Dường như Dược Sư tiền bối rất có kinh nghiệm ở phương diện đề phòng theo dõi.

Nghĩ vậy, Tống Thư Hàng liền đi vào trong phòng.

Cao Mỗ Mỗ vẫn nằm ngay đơ như con chó chết trên giường, Tống Thư Hàng lo lắng hỏi thăm:

- Cao Mỗ Mỗ, mày có sao không?

- Thư Hàng, tao bị vấy bẩn rồi.

Cao Mỗ Mỗ lẩm bẩm.

- Cái từ vấy bẩn này mày dùng không đúng lắm, mày cũng có phải hoàng hoa khuê nữ thời cổ đại đâu, đừng có hình dung thấy gớm như vậy.

Tống Thư Hàng vỗ Cao Mỗ Mỗ một cái, sau đó nhân cơ hội hỏi dò:

- Mà này, cái người tên Gia Cát Nguyệt ban nãy là đực rựa à?

Mặt mày Cao Mỗ Mỗ lập tức tái mét, sau hồi lâu mới đau đớn lắc đầu:

- Không phải.

- Vậy là con gái hả? Mày chết phức đi cho rồi! Bị con gái cưỡng hôn còn làm bộ như bị chà đạp dữ dội lắm như vậy? Mày thế này người ta gọi là khoe mẽ đó!

Tống Thư Hàng đập Cao Mỗ Mỗ một cái thật mạnh:

- Yên tâm đi, tao kín miệng lắm, tuyệt đối sẽ không nói chuyện ngày hôm nay cho bạn gái của mày biết đâu, mày cứ coi như phúc lợi miễn phí là được chứ gì?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!