Chương 38: Cách Tu Sĩ Mở Cửa

Ban đêm ngày 4 tháng 6.

Tống Thư Hàng mất ngủ, hoàn toàn không thể nào chợp mắt được.

Có lẽ vì ngày mai sẽ gặp được Dược Sư tiền bối trong nhóm, sau đó học được minh tưởng pháp môn căn bản và kiếm pháp luyện thể, tiến hành trăm ngày tạo nền tảng, cho nên trong lòng không nén nổi kích động chăng?

Hoặc có thể là bởi vì thối thể dịch, khiến cho thân thể của hắn được cường hỏa, không cần phải ngủ nhiều như trước kia nữa. Cho nên mới không thể nào ngủ được?

Tóm lại là hắn không ngủ được.

Ba tên bạn cùng phòng đã sớm ngáy khò khò, hắn lại nằm trằn trọc khó yên.

Dù có nhắm mắt lại thì đầu óc vẫn tỉnh táo.

Cảm giác giống như mình đã nhắm mắt rất lâu rồi, nhưng mở điện thoại lên thì chỉ thấy chưa tới năm phút đồng hồ.

- Ngày tháng thế này phải sống làm sao đây.

Tống Thư Hàng thở dài.

Ngày 5 tháng 6, trời nắng gắt, nhiệt độ vẫn cao như trước.

Thức trắng một đêm khiến Tống Thư Hàng có chút uể oải. Loại mệt mỏi này không phải đến từ thân thể, thực ra thì thức trắng đêm như thế cũng không khiến hắn cảm thấy buồn ngủ chút nào.

Chỉ là mười tám năm nay đều sinh hoạt như người bình thường, khiến cho hắn cảm giác như mình thức trắng đêm như thế thì sẽ mệt nên tinh thần có chút uể oải.

Buổi sáng có bốn tiết, Tống Thư Hàng cầm theo điện thoại di động. Lần này hắn đã nhớ kỹ sạc đầy pin, tránh cho tới lúc đó Dược Sư không thể liên lạc được với hắn.

Trong sự chờ đợi của hắn, hai tiết đầu cứ thế trôi qua cái vèo. Nhưng Dược Sư vẫn chưa liên lạc với hắn.

Chờ đợi là sự dày vò đau khổ nhất, ngày dài như năm cũng không thể nào diễn tả được hết tâm trạng của Tống Thư Hàng lúc này.

Tiết thứ ba là tiết tiếng anh.

Lúc đang nghỉ giữa giờ, giáo sư Smith đã sớm chống nạn đi tới.

Cụ ông kỹ tính này tuyệt đối không cho phép học sinh đến muộn, bản thân ông lại càng không cho phép mình đến muộn. Ông là một người khá nghiêm khắc với người khác, và cũng càng nghiêm khắc với bản thân mình hơn.

Nghe nói ba ngày trước ông bị chú chó cưng của mình táp cho một phát phải vào viện nằm, đêm qua vừa mới xuất viện đã đưa ngay con chó cưng kia vào trong tiệm thịt cầy làm thành nồi lẩu.

Đây chính là yêu càng sâu thì tổn thương càng nhiều, nên mới không thể nào tha thứ cho sự phản bội của chó cưng à?

Tống Thư Hàng nhìn kỹ vị cụ ông nước anh tóc tai chải gọn ghẽ kia, trong lòng cảm thấy có lỗi với ông vô cùng.

Theo như lời Vũ Nhu Tử đã nói thì sau đó cô đã đền bù tổn thất thỏa đáng cho giáo sư Nhân Thủy và giáo sư Smith rồi, còn cụ thể là đền bù thế nào Tống Thư Hàng không hỏi tới.

- Tiếc thật, giáo sư Smith đã xuất viện mất rồi. Tao còn tưởng ông ấy phải nằm viện thêm nữa ấy chứ.

Thổ Ba nhìn thấy giáo sư Smith đi đến thì cảm thấy da đầu run lên.

Thành tích tiếng anh của cậu ta không được tốt lắm, hơn nữa tính của giáo sư Smith có phần cổ hủ, đúng kiểu người mà hắn không giỏi ứng phó nhất.

Thổ Ba hỏi dò:

- Tao muốn dời địa bàn ra sau một chút, Thư Hàng, bọn mày thì sao?

- Giống mày, tao cũng chuyển.

Lý Dương Đức gật đầu nói.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!