Chương 18: Xa quê gặp bạn cũ

Ở phía đầu bên kia, một người đàn ông siết chặt lấy chiếc điện thoại, vẻ mặt hắn lạnh lùng, bàn tay cầm điện thoại có chút run rẩy.

Sáu mươi năm, hắn biết chủ của Quỷ Đăng Tự mạnh như vậy, chắc chắn sẽ không chết dễ dàng. Nhưng đã sáu mươi năm trôi qua, hắn nghĩ, chắc vị chủ nhân đó không còn để tâm tới nơi này nữa nhỉ?

Vậy nên hắn bắt đầu lập kế hoạch, tìm cách lặng lẽ phá vỡ phong ấn bên cạnh Quỷ Đăng Tự để lấy đi thứ ở trong đó.

Không ngờ rằng, đến cuối vẫn có người tới.

- Chết tiệt! – Người đàn ông nghiến răng nghiến lợi.

Sau khi rời khỏi khách sạn, Thư Hàng và Vũ Nhu Tử dạo quanh khu La Tín.

Không gặp được nhóm cụ ông cụ bà ngồi tám chuyện, nhưng gặp được thứ thú vị hơn nhiều, ấy là —— năm tên háo sắc.

Lúc ngồi tàu siêu tốc, hắn không gặp được tình tiết "hồng nhan họa thủy", nào ngờ tới khu La Tín rồi lại gặp phải cảnh mấy con ma men nổi ý tham sắc.

Nơi này là một đường nhỏ vắng người, năm con ma men dặt dẹo chặn Thư Hàng và Vũ Nhu Tử lại, năm cặp mắt đỏ quạnh, nhìn chằm chằm Vũ Nhu Tử với vẻ thèm khát.

Rượu vào thì máu anh hùng cũng nổi lên, hoặc là, máu tiểu nhân cũng nổi lên. Dưới sự kích thích của cồn, dù người ta có làm trò kỳ quái gì thì cũng chẳng đáng ngạc nhiên, dầu cho là hôn lợn, cắn chó, hay đánh nhau với chó, chuyện gì cũng làm được.

Năm con ma men chưa từng gặp được cô nàng nào ngon nghẻ thế này, vừa trông thấy Vũ Nhu Tử đã dán chặt mắt vào.

- Mẹ nó, cô em này xinh như tiên ấy nhỉ. Nếu được đè cô ta ra làm một lần thì tổn thọ mười năm cũng được! – Đây chính là ý nghĩ của bọn chúng. Vậy nên, chúng liền nương cơn say để xông lên.

Sợ gì chứ? Cùng lắm thì đi tù mấy năm.

Đúng là sự đáng thương của lũ không hiểu luật pháp, bọn chúng từng nghe tên nào khoác lác rồi bảo rằng, hiếp dâm con nhà người ta cùng lắm chỉ ăn cơm tù mấy năm thôi. Nhưng chúng cho rằng thời đại nào rồi chứ, chẳng nhẽ vẫn là nhiều năm trước à? Hay cứ tưởng đây là Ấn Độ?

Bây giờ, hiếp dâm con nhà người ta thì chỉ có chung thân, nếu nghiêm trọng thì còn xử tử luôn.

Nhìn cái cảnh dở khóc dở cười này, Tống Thư Hàng quyết định dãn gân dãn cốt một chút, chuẩn bị lên sàn thể hiện.

Sức chiến đấu của hắn không tệ... Bình thường còn có thể một đấu ba mà không hề nào núng, chứ năm con ma men gầy nhẳng này thì đáng gì? Chính vì thế mà đám lưu manh quanh trường chẳng đứa nào dám dây vào hắn.

Mấy thằng như que sào này, mình hắn chấp mười cũng được!

Ngay lúc Tống Thư Hàng chuẩn bị ra tay thì có một luồng gió dữ xẹt qua mang tai hắn.

Tiếp, hắn trông thấy đôi chân thon dài tung cước liên tiếp, tư thế đá trên không của nó, duyên dáng như cánh bướm dạo chơi giữa bụi hoa. Mấy cú đá đó đâu chỉ có đẹp, mà còn mạnh kinh khủng, khi đôi chân di chuyển trên không còn nghe được những tiếng vút vút vút như roi vọt.

Năm con ma men kêu lên thảm thiết, bay bịch bịch ra ngoài, nằm rạp trên đất run lẩy bẩy, ói ra cả đống, được một lúc thì ngất lịm.

Gục hết rồi á? Bao lâu là xong thế? Một giây? Hay còn nhanh hơn nữa!

Tống Thư Hàng quay đầu lại thì thấy được cảnh Vũ Nhu Tử thu chân về —— ngầu chết mất!

So với Vũ Nhu Tử thì mấy chiêu thức của hắn chẳng khác gì mèo quào.

Nhìn mấy thằng say ngất lịm này, Thư Hàng không khỏi nhớ đến đám bất lương bị đánh bẹp dúm ngoài trường.

Nếu, hắn nói là nếu, bằng cái sức chiến đấu mà Vũ Nhu Tử vừa thể hiện đó, thì hoàn toàn có thể đánh gục bảy, tám mươi tên bất lương của cái ngày hôm đó chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ấy nhỉ?

Nhưng mà lúc ấy Vũ Nhu Tử còn ở trên máy bay mà.

Chẳng nhẽ chuyện ấy là do A Thập Lục của nhà Tô Thị A Thất làm thật? Chẳng nhẽ những người trên diễn đàn, ai ai cũng có sức chiến đấu kinh hoàng thế này?

- Không chết người đấy chứ? – Tống Thư Hàng có chút lo lắng.

- Yên tâm, gia có chừng có mực mà. Cùng lắm thì chỉ hôn mê hai ngày thôi, sau đó sẽ tỉnh. Thế mới vừa phải, nếu mê man ba ngày, không ăn, không uống thì dễ có vấn đề lắm. – Vũ Nhu Tử đáp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!