Kí túc xá trường học là một nơi rất kì kiệu. Kí túc xá của nữ là cấm địa đối với nam sinh, nam sinh chỉ cần lấn vào một bước là mắc tội tử hình.
Thế nhưng đối với nữ sinh, kí túc xá của nam lại giống như vườn rau nhà mình, muốn vào là vào, muốn ra là ra. Cho nên Tống Thư Hàng mang theo một em gái đến kí túc xá, cũng không thấy ai cản trở cả.
Hơn nữa, vì hôm nay là chủ nhật nên đa số sinh viên trong kí túc đều đã đi ra ngoài giải sầu, hoặc là trốn trong phòng cày game nên Tống Thư Hàng đem theo Vũ Nhu Tử về cũng không khiến nhiều người chú ý.
Phòng của Thư Hàng ở tầng hai kí túc xá. Ở kí túc xá có thang máy nhưng những ai ở tầng hai toàn đi thang bộ, vì nếu đi lên tầng hai thì đi thang bộ còn nhanh hơn đi thang máy.
Tống Thư Hàng nhìn sang Vũ Nhu Tử đang kéo vali hành lí to tướng, làm đàn ông, kéo vali hành lí và xách balo hộ con gái là chuyện không thể từ chối:
- Cần ta kéo giúp cô không?
Vũ Nhu Tử cười ngượng ngùng, đẩy chiếc vali to tướng về phía Tống Thư Hàng:
- Phiền tiền bối vậy.
Trên đường đi Tống Thư Hàng đã chứng kiến Vũ Nhu Tử kéo vali hành lí to tướng này, khi đi qua mấy chỗ gập ghềnh có khi còn xách mà đi, có vẻ rất nhẹ nhàng.
Nên hắn cứ nghĩ rằng vali này lớn nhưng không xếp đấy, chắc cũng không nặng lắm.
Khi hắn tận tay cầm lấy tay kéo của vaili hành lí, dùng sức nhấc lên, thì lại đỏ cả mặt mày!
Hắn dùng sức mới nhấc được vali lên một chút. Cái rương này ít nhất cũng hơn năm sáu chục cân, gần bằng thể trọng của một người đàn ông trưởng thành.
Hắn mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào Vũ Nhu Tử, dán mắt vào cánh tay mềm mại không xương của cô. Đây là cô gái hay là lực sĩ trong thân hình cô gái? Kéo theo một cái vali năm sáu chục cân cả một quãng đường mà còn bước đi như bay, không cần lấy hơi??
Thế mà mình vẫn dại, nghĩ cô là loại dễ lừa? Với sức của cô thế này, ai mà muốn lừa cô đem bán cũng phải chuẩn bị quan tài trước đã.
Vũ Nhu Tử nghi hoặc nhìn tiền bối:
- Tiền bối?
Tống Thư Hàng nhanh chóng quyết định, trả lời:
- Khụ khụ, chúng ta đi thang máy thôi.
Vũ Nhu Tử nửa hiểu nửa không gật đầu:
- Vâng.
Như đã nói ở trước, cô là một cô gái tốt, hơn nữa phận làm khách, cô cũng sẽ không can thiệp quyết định của chủ nhà, chủ đi thì khách phải theo thôi.
Thang máy từ từ đi lên, lúc này hầu như không có ai sử dụng thang máy, không cần chờ lâu.
Trong phòng ngủ không một bóng người.
Bạn cùng phòng của hắn bình thường ba bốn giờ chiếu, có khi buổi tối mới về kí túc.
Phòng cũng không rộng lắm, là loại phòng 4 người. Phòng tuy nhỏ nhưng đầy đủ tiện nghi, có nhà vệ sinh, có sân thượng, bàn giặt quần áo và phòng bếp nhỏ.
Tống Thư Hàng mở máy tỉnh, mời Vũ Nhu Tử ngồi xuống:
- Cô cứ ngồi xuống đi. Có muốn uống gì không?
Vũ Nhu Tử nghe lời ngồi xuống, trả lời:
- Linh mạch bích trà.
Tống Thư Hàng mờ mịt:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!