Sau một hồi "trò chuyện" với con khỉ nhỏ, Trần Khinh Dao cuối cùng cũng hiểu rõ ý của nó: con khỉ muốn đi theo nàng lăn lộn giang hồ, thậm chí hành lý cũng đã chuẩn bị sẵn, tất cả đều gói trong cái túi da mãng xà trên lưng.
Nàng hơi bất ngờ nhưng ngẫm kỹ thì cũng chẳng có gì không ổn. Dù sao đã quyết định đồng hành cùng Tiêu Tấn, thêm một con khỉ cũng chẳng thiệt hại gì. Ít nhất nó còn có một bản lĩnh không tồi đó là tìm kiếm linh dược.
Lần trước, quả Địa Nguyên kia chính là do nó và lão hổ phát hiện. Sau đó mấy gốc linh dược hiếm có khác, cũng là nó mang về.
Trần Khinh Dao tự thấy mình đã gần như cày nát núi Phượng Ngọa, vậy mà con khỉ này vẫn có thể tìm ra thứ sót lại, chứng tỏ nó có cảm ứng đặc biệt với linh dược. Mang nó theo, sau này sẽ chẳng lo bỏ sót thiên tài địa bảo.
Bên trái là Tiêu Tấn kim chỉ nam của giới tu chân. Bên phải thêm một con khỉ nhỏ máy dò linh dược. Trần Khinh Dao cảm thấy đội hình của mình đúng là xa hoa hơn hẳn người khác.
Còn Tiêu Tấn, đối với chuyện có thêm con khỉ thì trong lòng chẳng biết nên vui hay buồn nhưng trước mặt Trần Khinh Dao hắn vẫn làm ra vẻ ôn hòa. Đương nhiên, con khỉ nhỏ chẳng thèm nể cái vẻ giả vờ này của hắn.
Sau một đêm tu luyện, Trần Khinh Dao thuận lợi bước vào Luyện Khí tầng ba.
Hôm sau, khi gà vừa gáy sáng, nàng đã dậy thu dọn hành lý.
Trong phòng luyện đan, tất cả vật dụng đều được dọn sạch, giá gỗ cũng được cất vào túi trữ vật. Dược liệu nàng tích trữ suốt nhiều năm, tuy qua vài lần luyện đan đã tiêu hao không ít, nhưng vẫn còn kha khá thứ tốt. Ba gốc nhân sâm núi trên trăm năm tuổi, vài gốc tuổi đời kém hơn, thêm cả linh chi tím, hà thủ ô linh tinh…
Số đan dược còn lại cũng không tầm thường: hai viên Hồi Xuân Đan, một viên Bồi Nguyên Đan, hai viên Tụ Linh Đan. Tùy tiện lấy ra một viên thôi cũng đủ khiến giang hồ chấn động. Nàng cẩn thận thu hết.
Dược lò, dụng cụ, các hộp gỗ khắc phù văn… tất cả cũng gom gọn.
Về phòng mình, giường chiếu, quần áo, tủ bàn, ấm trà… một thứ cũng không bỏ sót. Người ta nói "phá gia tiêu bạc như nước", nhưng những thứ nhìn thì chẳng đáng giá này, nếu sau này phải bôn ba ngoài trời mà thiếu đi, chắc chắn sẽ thấy khổ sở.
Cuối cùng, nàng còn lôi ra chiếc hũ sành giấu dưới gầm giường đây chính là chỗ để dành của nàng.
Mỗi năm nàng bán dược liệu đôi ba lần, mỗi lần kiếm được mấy lượng bạc, tích góp lâu ngày cũng có đến hai ba chục lượng. Trừ chi tiêu hằng ngày, ăn mặc không bạc đãi bản thân, cộng thêm mua nông cụ, dụng cụ luyện dược, sửa sang nhà cửa… suốt bốn năm rưỡi qua, nàng vẫn còn để dành hơn tám mươi lượng bạc.
Ngoài ra còn có miếng ngọc bội của Tiêu Tấn. Nàng đã hỏi, hắn bảo nó chẳng phải vật quan trọng, cũng không có đặc thù gì dễ bị nhận ra. Vậy nên lúc cần, có thể mang đi cầm cố, chắc cũng đáng bốn năm chục lượng.
Tính sơ sơ, không kể dược liệu, trên người nàng đã có hơn một trăm lượng bạc. Dưới chân núi, một mẫu ruộng tốt chỉ tám lượng, dựng một căn nhà ngói mới chỉ năm lượng. Khoản tiền này đúng là khổng lồ.
Sau khi dọn xong phòng luyện đan và phòng ngủ, nàng lại tiến đến nhà bếp.
Lúc này, nghe thấy động tĩnh, Tiêu Tấn cũng từ trong phòng đi ra. Trần Khinh Dao liền giao cho hắn nhiệm vụ nhổ lông gà.
Trước kia nàng nuôi gà và thỏ là để lấy trứng, thỉnh thoảng làm món ngon. Mấy ngày nay sắp đi xa, liền tranh thủ ăn dần. Giờ chỉ còn lại một con gà, vừa hay làm nồi cuối.
Thỏ cũng đem thịt luôn, trộn cùng nấm dại làm thành nhân nấm thịt vụn, sau này lên đường ăn khô lương, có thể kẹp vào bánh bao hay bánh nướng, nghĩ thôi cũng thấy ngon.
Chỗ trứng gà còn lại bảy tám quả, Trần Khinh Dao đập hết vào chậu, thêm bột mì, đường trắng, đánh đều rồi đem hấp thành bánh trứng.
Khi bánh chín, hương thơm lan tỏa khắp sân, khiến con khỉ nhỏ từ đâu không biết cũng chạy tới, kêu chí chóe vòng quanh bếp.
Tiêu Tấn cũng không nhịn được khen: "A Dao khéo tay thật."
Nghe mùi hương, Trần Khinh Dao thoáng hiện nét hoài niệm trên mặt. Dù so với bánh kem thực sự thì còn thô sơ lắm nhưng hương vị ngọt ngào mộc mạc này vẫn khiến lòng người thỏa mãn.
Nàng tính sẽ đem số bánh trứng này chia cho lũ trẻ dưới chân núi. Dù ít khi tiếp xúc với dân quanh vùng, nhưng sắp đi xa rồi, cũng nên chào tạm biệt một chút.
Việc bếp núc xong xuôi, trời đã sáng rõ. Trần Khinh Dao thu bình nhân thịt nấm vào túi trữ vật, gạo, dầu muối, nồi chén gáo bồn cũng gom sạch.
Một bên, Tiêu Tấn thấy nàng làm việc liền tay liền chân, thì hơi kinh ngạc.
Trần Khinh Dao liếc hắn, vỗ vỗ chiếc túi trữ vật bên hông, nửa đắc ý nửa khoe khoang: "Đây là pháp khí trữ vật ta luyện, bên trong không gian rộng bằng một căn nhà nhỏ. Sau này có thêm nhiên liệu, ta cũng sẽ luyện cho ngươi một cái."
Tiêu Tấn mỉm cười gật đầu: "Vậy đa tạ A Dao."
Tiêu Tấn biết Trần Khinh Dao vừa giỏi luyện đan, lại vừa giỏi luyện khí nhưng trong lòng hắn không hề cảm thấy bất thường gì dù sao với hắn A Dao vốn dĩ đã rất lợi hại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!