Chương 8: (Vô Đề)

Dùng Bồi Nguyên Đan xong, Trần Khinh Dao nhận ra tốc độ hấp thu linh khí của mình nhanh hơn một chút.

Tuy chỉ là một tia rất nhỏ nhưng tích lũy theo năm tháng, hiệu quả chắc chắn không tầm thường. Đáng tiếc loại đan dược tẩy thể này chỉ có tác dụng lần đầu tiên, nếu không thì nàng thật muốn luyện luôn một trăm tám mươi viên ăn một mạch, đến lúc đó ngay cả thiên tài cũng không đuổi kịp.

Cùng lúc đó, Tiêu Tấn bắt đầu tu luyện công pháp của hắn.

Hắn ở trong phòng suốt một ngày một đêm, đến khi đi ra thì sắc mặt có hơi tái nhợt nhưng trong mắt lại lóe sáng lạ thường.

Trần Khinh Dao vừa từ hậu viện hái ít rau cải đem ra phía trước, vừa vặn chạm mặt hắn, liền hỏi: "Cảm giác thế nào? Biết là linh căn gì chưa?"

Tiêu Tấn mỉm cười gật đầu: "Linh lực màu tím, ta là lôi linh căn."

Trần Khinh Dao thầm than một tiếng trong lòng, chẳng có gì bất ngờ, biến dị lôi linh căn chính là tiêu chuẩn của vai chính.

"Luyện Khí tầng một?" Nàng lại hỏi.

Tiêu Tấn tiếp tục gật đầu.

Trần Khinh Dao khẽ tính toán, từ lúc hắn bắt đầu dẫn khí nhập thể đến khi tiến vào Luyện Khí tầng một chỉ mất một ngày một đêm. Nàng lúc trước cũng tốn chừng ấy thời gian mà hắn lại có thêm Bồi Nguyên Đan trợ giúp. Nói nghiêm túc thì tốc độ của nàng vẫn nhanh hơn hắn một chút. Nghĩ đến bản thân chỉ có tam linh căn mà tốc độ tu luyện lại không kém gì thiên tài lôi linh căn, nàng không khỏi có chút lâng lâng.

Nhưng nếu xét về chiến lực, cùng cảnh giới thì Tiêu Tấn hiển nhiên mạnh hơn. Công pháp của hắn có thể mở rộng đan điền và kinh mạch, khiến linh lực trong cơ thể càng thêm dồi dào, chiến đấu lâu dài vượt trội hơn nàng.

Tuy vậy, Trần Khinh Dao lại chẳng hề ghen tị, bởi loại công pháp đó vừa tu luyện vừa phải chịu kinh mạch và đan điền vỡ ra rồi chữa trị liên tục, chỉ nhìn sắc mặt tái nhợt của hắn đã đủ hiểu sự thống khổ. Vậy mà hắn còn có thể cười được, làm nàng nghi ngờ không biết hắn b**n th**, hay công pháp này b**n th** hơn hắn.

"Lại tu luyện vài ngày, chờ cảnh giới ngươi ổn định thì chúng ta xuống núi." Trần Khinh Dao đề nghị.

Túi trữ vật đã luyện xong, trong nhà cũng không cần lo chuyện mang theo đồ, tùy lúc có thể khởi hành.

"Được." Tiêu Tấn gật đầu đồng ý.

Hai người cùng nhau vào bếp chuẩn bị cơm. Nghĩ đến chuyện sắp rời đi, Trần Khinh Dao nhớ đến mấy con gà và thỏ trong hậu viện, liền bắt một con gà mái nhỏ làm món gà hầm nấm. Ăn xong một bữa no nê, cả hai lại ai về phòng nấy tiếp tục tu luyện.

Trần Khinh Dao đã ngưng tụ xong linh khí xoáy thứ ba, xoáy thứ tư cũng vừa mới hình thành. Giai đoạn đầu Luyện Khí, cảnh giới thăng tiến khá nhanh, về sau sẽ càng chậm lại.

Ví dụ như Luyện Khí tầng một viên mãn chỉ cần hai linh khí xoáy, tầng hai viên mãn bốn xoáy, đạt năm xoáy thì bước vào Luyện Khí tầng ba. Nhưng muốn viên mãn tầng ba lại phải đủ tám xoáy, rồi mười sáu, ba mươi hai, sáu mươi bốn… Càng về sau càng tốn nhiều thời gian.

Nàng dự định trước khi xuống núi phải lên tới Luyện Khí tầng ba, so với hiện tại cũng chỉ cần thêm một xoáy linh khí.

Hai người chuyên tâm tu luyện, ai nấy đều nhập định thật sâu, đến tận ngày hôm sau mới đồng loạt rời phòng, chuẩn bị nấu một bữa cơm mới.

Trần Khinh Dao lại ra tay làm thịt một con gà, còn công tử Tiêu Tấn thì ngồi xổm dưới mái hiên, từng chút một nhổ lông gà.

"Chi chi chi!" – Một âm thanh quen tai truyền đến.

Hắn ngẩng đầu nhìn thì ra lại là con khỉ nhỏ hôm trước.

Bộ lông nó so với lần trước càng thêm óng ánh rực rỡ, dưới ánh mặt trời còn phản chiếu ánh vàng tám phần là nhờ công dụng của Bồi Nguyên Đan.

Thấy Tiêu Tấn, nó vẫn không có sắc mặt tốt, lại nhăn nanh trợn mắt một trận.

Trần Khinh Dao nghe được động tĩnh, bước từ nhà bếp ra.

Con khỉ song tiêu kia, vừa thấy nàng liền lập tức từ trên cây nhảy xuống, đặt một cái túi lá trên tường vây rồi chi chi gọi mấy tiếng với nàng, giọng điệu thế nhưng mang theo chút thân thiện.

Trần Khinh Dao hơi nhướng mày, tò mò đi lại gần nhìn, sau đó im lặng xoay người về phòng luyện công, lấy ra hai cái hộp gỗ, đem mấy cây linh dược trong túi lá bỏ vào.

Nàng vốn tưởng mình đã hái sạch linh dược trên núi Phượng Ngọa, nào ngờ mấy hôm trước Tiêu Tấn lại mang về một quả Địa Nguyên, hôm nay con khỉ này lại đưa tới hai cây linh dược. Không biết rốt cuộc mình đã bỏ sót bao nhiêu thứ tốt nữa?

Con khỉ nhỏ chăm chú nhìn động tác của nàng, trong mắt đen nhánh đầy vẻ khẩn trương và mong đợi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!