Trong bữa cơm, Tiêu Tấn cùng Trần Khinh Dao có nhắc đến chuyện trong viện, dòng suối dường như đã khô cạn.
Nguồn nước trong viện vốn do Trần Khinh Dao dẫn về bằng cách nối từng đoạn ống trúc từ đỉnh núi xuống, nhờ vậy đỡ phải gánh nước vất vả. Chỉ là ống trúc dễ mục nát, vỡ gãy hoặc bị thú rừng trên núi phá hỏng nên sau một thời gian nhất định phải thay mới.
Lần trước vừa mới thay không bao lâu, nàng nghĩ nghĩ rồi nói: "Có lẽ ống trúc bị con vật nào đó va phải, lát nữa ta lên núi xem thử."
Tiêu Tấn nghe vậy liền xung phong: "Hay là để ta đi, A Dao chỉ cho ta cách làm là được."
Phản ứng đầu tiên của Trần Khinh Dao là không yên tâm. Vị công tử xuất thân giàu sang này, đến nấu cháo còn có thể biến thành thức ăn cho heo, liệu có sống nổi trên núi rừng?
Nhưng thấy hắn nhiệt tình như vậy, nàng cũng ngại không nỡ dập tắt. Thế là cẩn thận dặn dò lộ tuyến, cách kiểm tra ống trúc có rò nước hay không, cách sửa chữa hư hỏng, nếu phải thay mới thì nên chọn loại trúc nào, xử lý ra sao…
Cuối cùng, nàng còn đưa thêm ít thuốc bột phòng thân, rồi tiễn hắn ra cửa.
"Hẳn là không có vấn đề gì đâu" Nghĩ tới hiểm nguy trên núi, Trần Khinh Dao vẫn hơi lo lắng tự lẩm bẩm.
Nhưng ngẫm lại, cho dù Tiêu Tấn không sửa nổi ống nước thì với thân thể luyện võ bao năm của hắn, cộng thêm thuốc bột nàng đưa, ít ra cũng tránh được thú dữ, chắc chắn sẽ bình an trở về.
Đã tự phân tích xong, xác định đối phương không nguy hiểm đến tính mạng, nàng liền gạt hắn sang một bên, thản nhiên quay vào phòng.
Giờ là lúc bắt tay luyện chế túi trữ vật.
Trong công phòng, nàng dẫn linh lực làm nhiên liệu, khơi lên ngọn lửa mang chân ý Thái Dương Chi Hỏa, rồi bỏ khối Thiên tinh thạch màu tím pha xám vào luyện. Nghe nói, Thiên Tinh thạch thượng phẩm có màu tím thuần khiết, loại của nàng xen lẫn tạp chất nên phải luyện sạch trước.
Trong lửa, Thiên tinh thạch từ từ tan chảy, phần tím hóa thành chất lỏng, tạp chất bị thiêu thành tro bụi. Chờ luyện xong, khối đá to bằng nắm tay trẻ nhỏ chỉ còn lại một đoàn dịch tím to cỡ quả mận.
Trần Khinh Dao vừa duy trì ngọn lửa, vừa cho thêm các loại tài liệu khác. Sau khi mọi thứ hòa tan, nàng vận linh lực hóa thành vô hình đại chùy, nện từng nhát vào khối dịch, liên tục đánh cho tạp chất bay ra, đồng thời giúp các tài liệu dung hợp, biến hình.
Linh lực tuôn trào không dứt. Dần dần, vật liệu đã hòa quyện, lộ ra hình dáng túi trữ vật. Trước khi nó hoàn toàn định hình, nàng bắt đầu vẽ phù văn.
Từng nét phù văn cơ bản biến hóa, kết hợp, tạo thành cấm chế. Nàng liền một hơi vẽ ra tám phù văn, tạo nên hai đạo cấm chế.
Khi vẽ xong, linh lực trong cơ thể gần như cạn kiệt, mồ hôi lấm tấm trên trán. Nàng cắn môi, ép ra chút linh lực cuối cùng, bất ngờ bùng lửa mạnh hơn, đem cấm chế hoàn toàn dung nhập vào túi trữ vật, rốt cuộc cũng thành công.
Túi trữ vật màu tím nhạt lơ lửng giữa không trung. Khi cấm chế hoàn tất, mặt ngoài lóe lên từng điểm linh quang, sau đó ánh sáng tắt đi, trở về vẻ bình thường rồi rơi xuống.
Trần Khinh Dao đón lấy, lau mồ hôi, thở phào nhẹ nhõm, rồi ngồi xuống nghỉ ngơi.
Đợi điều tức đôi chút, nàng cắn ngón tay nhỏ máu nhận chủ, lập tức cảm giác được mối liên hệ giữa mình và túi.
Bên ngoài trông chỉ là một túi vải xám xịt nhưng bên trong lại rộng như một căn phòng nhỏ, dài rộng cao đều khoảng một trượng, thể tích gần hơn ba mươi khối lập phương. Không chỉ chứa được hành lý, ngay cả chuyển nhà cũng dư sức.
Nàng thử thu vào một chiếc ghế, lại lấy ra, kiểm tra vài lần, rồi hài lòng gật đầu: "Không tồi, không tồi. Túi trữ vật quả nhiên thuận tiện."
Hồi Xuân Đan là đan dược Nhân giai, túi trữ vật là pháp khí Nhân giai. Giờ nàng có thể xem như vừa là luyện đan sư, vừa là luyện khí sư. Tuy cấp bậc còn thấp nhưng có nghề trong tay, ít nhất bước vào Tu chân giới cũng chẳng lo đói khát.
Nàng hứng thú đem đồ đạc trong phòng thu vào rồi bày ra, chơi chán mới cất túi đi, ngồi xuống khôi phục linh khí.
Mấy ngày qua, tuy thời gian tu luyện ít nhưng việc liên tục tiêu hao rồi khôi phục linh lực khiến tu vi tăng tiến rõ rệt. Lúc này, xoáy linh khí thứ hai trong cơ thể nàng đã gần đầy, báo hiệu cảnh giới Luyện Khí tầng một sắp viên mãn.
Mở mắt, linh lực đã dư thừa, nàng đứng dậy bước ra sân. Ngẩng đầu nhìn trời, mặt trời đã lên đến đỉnh mà Tiêu Tấn vẫn chưa về.
Nếu là nàng đi, chỉ nửa buổi sáng đã xử lý xong. Nhưng nghĩ lại Tiêu Tấn chỉ là tay mơ, chưa quen núi rừng, tốn nhiều thời gian cũng hợp lý.
Nàng không mấy lo lắng, chỉ ra hậu viện cho gà và thỏ ăn, rồi quay về phòng tiếp tục tu luyện.
Đến hoàng hôn, Trần Khinh Dao lại rời phòng, bước đi nhẹ mà hứng khởi, vòng quanh trong sân, trên mặt tràn đầy kiêu hãnh.
Hiện tại nàng đã không còn là tiểu tu sĩ Luyện Khí tầng một nữa, mà là Luyện Khí tầng hai! So với tầng một chỉ nhiều thêm một xoáy linh khí nhưng hai vẫn là hai, khác biệt là khác biệt!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!