Trần Khinh Dao hơi bất ngờ khi thấy hắn từ chối.
Thật ra, dù biết Tiêu Tấn là nhân vật chính, nàng cũng chẳng có ý định tìm hiểu sâu thêm, càng không chuẩn bị dựa dẫm để cầu lợi.
Dù đối phương là hiện thân của chân thiện mỹ hay là kẻ quyết đoán, sát phạt vô tình thì cũng chẳng liên quan gì đến nàng. Nàng chỉ muốn sống yên ổn, hành sự theo lương tâm bản thân.
Thế nhưng, sau vài lần tiếp xúc ngắn ngủi, nàng dần phát hiện tính cách của vị "nhân vật chính" này không tệ, không khiến người khác chán ghét. Nhất là biểu hiện vừa rồi, càng chứng tỏ hắn là người đáng để kết giao.
Nàng đẩy hộp thuốc trở lại, thản nhiên nói: "Ta biết thứ này là gì. Chính là để cho ngươi."
Tiêu Tấn khẽ giật mình, nhìn chiếc hộp trước mặt. Một lúc sau, tâm tình hắn dần bình ổn, bất đắc dĩ thở dài, cười nói: "Cho dù có nhận viên Đại Hoàn Đan này, chỉ e cũng khó sánh được ân cứu mạng của A Dao."
"Ta cứu ngươi, chỉ để trong lòng mình an yên. Ngươi muốn báo đáp, ta hoan nghênh. Ngươi không báo đáp, ta cũng chẳng để tâm."
Trong lòng nàng lại thầm nhủ chỉ cần đừng lấy oán báo ân là được.
Tiêu Tấn lặng im rất lâu, cuối cùng mới chân thành nói: "Hành sự của A Dao, thật khiến người khác khâm phục."
Dứt lời, hắn như hạ quyết tâm, từ trong cổ áo lôi ra một sợi dây nhỏ, trên dây treo một chiếc bùa bình an. Hắn khẽ dùng lực, liền tháo xuống, đặt lên bàn.
Trần Khinh Dao chưa hiểu ý tứ, liền nghe hắn hỏi:"A Dao có biết, hiện giờ chúng ta đang ở nơi nào không?"
Nàng hơi ngẩn ra, nhưng vẫn thuận miệng đáp: "Đại Yến?"
Dưới chân núi Phượng Ngọa là thôn Lê Hoa, cách đó không xa là trấn Lục Lí một nơi nhỏ bé đến mức không thể nhỏ hơn. Có người cả đời chưa từng đặt chân ra khỏi huyện thành. Chính nàng cũng chỉ nghe từ chưởng quầy tiệm thuốc mới biết bản thân đang ở quốc gia nào.
Tiêu Tấn gật đầu, tiếp lời: "Đại Yến là cường quốc, lãnh thổ vạn dặm, trăm triệu dân. Bên ngoài Đại Yến, chư quốc san sát, thiên hạ sinh linh đông đúc vô số. Nhưng ngoài chư quốc, vẫn còn những nơi phàm nhân không thể đặt chân."
Mày Trần Khinh Dao khẽ động, mơ hồ đoán được điều hắn sắp nói.
Tiêu Tấn cúi đầu, nhìn viên Đại Hoàn Đan trong tay: "Nghe đồn, trên đời này có người tu tiên vấn đạo, truy cầu trường sinh bất tử. Đại Hoàn Đan, chính là từ tay bọn họ lưu truyền ra. Ta nghe từ ngoại tổ phụ kể lại: cực bắc có hoang nguyên mênh mông, cực tây là sa mạc, cực nam là núi non chập chùng, cực đông thì có biển Vô Tận . Những nơi ấy, phàm nhân xưa nay chưa từng vượt qua.
Ngoại tổ phụ từng nói, tu tiên giả có lẽ ở bên kia bờ Vô Tận Hải."
Trần Khinh Dao nghe mà nhập thần. Những điều này, nếu không phải hôm nay được Tiêu Tấn nói ra, e rằng nàng có tìm hiểu cả đời cũng khó mà biết được.
Dù sao hiện tại đâu phải kiếp trước, nơi đây giao thông lạc hậu, tin tức phong tỏa. Người dân bình thường càng không có quyền tiếp cận tri thức. Về biển Vô Tận chỉ e trong thiên hạ chỉ có số rất ít kẻ tài giỏi mới biết chút manh mối.
Quả nhiên, Tiêu Tấn lại nói tiếp: "Những bí văn này là ngoại tổ phụ ta nghe từ một vị lão hữu kể lại. Vị lão tiền bối ấy chính là một trong số ít Tông Sư còn sống đương thời. Thuở niên thiếu, ông từng gặp gỡ một tu tiên giả, từ tay người đó có được một viên Đại Hoàn Đan, mới có thành tựu như ngày nay."
Trần Khinh Dao chậm rãi gật đầu, chờ hắn nói tiếp.
Tiêu Tấn hơi dừng, rồi trầm giọng: "Còn lá bùa hộ mệnh này, là vật ta nắm chặt trong tay từ lúc chào đời. A Dao, hãy nhìn thử."
Hắn cầm lá bùa, khẽ lật trong tay. Nguyên bản chỉ là một tấm nhỏ, vậy mà vừa mở ra liền biến thành một mảnh giấy cực lớn, mỏng tang như sa, nhẹ mà dẻo dai lạ thường. Trên mặt giấy chi chít những dòng chữ cổ tự, tỏa ra khí tức huyền bí khó lường.
Trần Khinh Dao nhìn mà há hốc mồm như xem ảo thuật.
Sinh ra đã mang bùa hộ mệnh, còn bá đạo hơn cả Giả Bảo Ngọc nữa chứ!
Thấy Tiêu Tấn đưa qua, nàng vội vàng dùng cả hai tay đón lấy, trước thì lướt mắt qua một lượt, sau đó mới cẩn thận đọc kỹ từ đầu đến cuối.
Nửa khắc sau, nàng ngẩng đầu lên, trong lòng thầm tấm tắc cảm thán.
Trước đó nàng từng nghĩ, Tiêu Tấn chính là loại nam chính nghịch tập, bị vả mặt rồi dần dần quật khởi. Nhưng nhìn lại, có khả năng nàng đã đoán sai, hắn có khi nào lại là kiểu… nhân vật chính trong truyện ngược?
Hóa ra, cái gọi là "bùa hộ mệnh" này thực chất là một bộ công pháp tu tiên. Không rõ do ai sáng tạo nhưng chỉ dựa vào phần mở đầu thì công pháp này còn cao hơn cả những tuyệt học thượng phẩm đỉnh cấp trong Tu chân giới hiện nay. Nếu luyện thành, linh lực trong cơ thể sẽ gấp mấy lần người bình thường, uy lực vô cùng kinh khủng.
Nhưng lại có một nhược điểm chí mạng đó là khi tu luyện, người đó phải cưỡng ép mở rộng kinh mạch và đan điền. Quá trình này đau đớn đến mức như có vạn lưỡi dao xé thân và nỗi đau ấy sẽ kéo dài suốt cả giai đoạn Luyện Khí.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!