Từ đó về sau, mỗi lần Yêu tộc lại đến khiêu chiến, Tần Hữu Phong, Chu Thuấn và những người khác cũng đều đã từng ra tay. Yêu tộc tiến công theo con đường khác với Nhân tộc, mấy người chưa chắc trận nào cũng thắng, nhưng mỗi lần đều có thu hoạch, lần sau lại xuất thủ, rõ ràng có thể nhìn ra tiến bộ.
Người Thành chủ phủ càng thêm không dám xem thường mấy đệ tử Thiên Nguyên Tông này.
Bọn họ vốn dĩ không chỉ chờ Yêu tộc tới cửa khiêu khích, cũng từng theo sự dẫn dắt của Ô Vũ tướng quân, đi xuyên qua vùng đệm giữa Nhân tộc và Yêu tộc, thẳng tới địa bàn Yêu tộc, cùng đối phương khiêu chiến.
Những ngày không giao thủ với Yêu tộc, Trần Khinh Dao bọn họ lại ra ngoài thành rèn luyện, mấy nơi thí luyện đều đã từng đi qua, có khi cùng nhau, có khi chia nhau hành động.
Hôm nay, mấy người tính toán đi tới một hồ sâu, nơi đó tuy thuộc về vùng đệm, nhưng lại gần lãnh địa Yêu tộc hơn chút, bởi vậy bọn họ một đường đi rất cẩn thận.
Đang đi trong rừng cây, Tô Ánh Tuyết bỗng nhiên sắc mặt trắng bệch, ôm ngực, hoảng hốt nói: " Tỷ tỷ… không thể đi tiếp phía trước được nữa."
Trần Khinh Dao thấy vậy, lập tức ra hiệu cho những người khác dừng bước.
Từ khi bọn họ ra ngoài rèn luyện, Tô Ánh Tuyết cũng từng vài lần dự báo trước nhưng chưa từng biểu hiện kịch liệt đến như vậy.
Theo tu vi tăng lên, tầm mắt cũng dần rộng mở, nàng đã không còn là khuê nữ yếu đuối lúc trước, gặp chút nguy hiểm liền hoảng loạn. Bây giờ có thể khiến nàng sợ hãi đến thế, chứng tỏ phía trước chắc chắn là nguy hiểm mà bọn họ không thể ứng phó.
Tuy Tô Ánh Tuyết không nói rõ nhưng qua thời gian đồng hành, Triệu Thư Hữu cùng Chu Thuấn cũng mơ hồ hiểu được năng lực của nàng, lúc này cũng không dám khinh suất, nín thở thu liễm khí tức, cẩn thận lùi lại.
" Oa" bỗng nhiên, trên cành cây vang lên tiếng kêu quái dị của một con chim.
Cả nhóm lập tức cứng đờ, Trần Khinh Dao nín thở, chỉ cảm thấy sau lưng lạnh toát, tim đập thình thịch, dù trong rừng chẳng có động tĩnh gì nhưng cảm giác nguy hiểm lại càng ngày càng rõ rệt, như có một luồng uy áp vô hình ép đến mức bọn họ gần như không đứng vững được nữa.
" Chạy mau" Nàng đột nhiên gấp giọng.
Trong nháy mắt, sáu người hướng sáu phía khác nhau bỏ chạy. Nhưng còn chưa kịp đi được mấy bước, trên không trung xuất hiện một bàn tay khổng lồ, chộp xuống một cái, đem cả bọn tóm gọn trong lòng bàn tay.
Một trận trời đất quay cuồng, khi mở mắt ra, bọn họ đã bị ném xuống đất trống. Trước mặt đứng hai tên Yêu tộc uy thế dọa người, bên cạnh còn nằm một tên khác, toàn thân đầy máu, không biết còn sống hay đã chết.
Tên Yêu tộc vừa ra tay xoay xoay thủ đoạn, liếc bọn họ một cái, ánh mắt như nhìn đàn kiến: " Hóa ra chỉ là mấy con rệp Nhân tộc, ta còn tưởng tin tức bị lộ cơ."
Tên Yêu tộc khác trong mắt lóe lên tàn bạo " Nhân tộc này xem chừng tuổi tác vẫn còn non, thịt mềm non thế này, ăn lại càng ngon, tới vừa khéo."
Trần Khinh Dao ngã xuống đất, lập tức đánh giá hai tên Yêu tộc này, thử đoán thực lực.
Không phải Hóa Thần, nàng từng gặp qua mấy vị đại năng Hóa Thần, bọn họ uy áp đã nội liễm, thoạt nhìn thậm chí chẳng khác phàm nhân. Hai tên này trông giống như Nguyên Anh nhưng khí tức quanh thân lại không ổn định, khi thì mãnh liệt, khi thì mơ hồ, dường như chính bản thân cũng không khống chế nổi. Loại tình huống này, thường chỉ xảy ra ở tu sĩ đang tiến giai.
Nàng phán đoán, hai Yêu tộc này hẳn đang ở giai đoạn tam giai muốn bước vào tứ giai tính theo tu vi Nhân tộc, chính là nửa bước Nguyên Anh.
Nửa bước Nguyên Anh chưa phải Nguyên Anh nhưng so với Kim Đan kỳ bình thường lại mạnh hơn nhiều, mà bọn họ thì ngay cả một người Kim Đan cũng không đối phó nổi.
Nàng ôm lấy lồng ngực vừa bị chấn thương, thử mở miệng:" Hai vị tiền bối, chúng ta chẳng thấy gì cả, chi bằng giơ cao đánh khẽ, thả chúng ta đi?"
" Thả các ngươi?" Một tên Yêu tộc hừ lạnh, " Điểm tâm tự đưa tới cửa, sao có thể thả chạy?"
Nghe vậy, Trần Khinh Dao liền ghét bỏ nhíu mày may mắn nàng có bùa bảo mệnh do sư tôn ban, bằng không chẳng phải biến thành thức ăn cho Yêu tộc rồi sao?
" Khụ… khụ…" Lúc này, Yêu tộc toàn thân đầy máu nằm bên cạnh khạc ra một ngụm máu, giọng nghẹn ngào:
"Bọn họ là… đệ tử Thiên Nguyên Tông của Nhân tộc… ta khuyên các ngươi… khụ khụ… chớ tự rước phiền phức…"
Nghe thấy giọng này, Trần Khinh Dao có chút bất ngờ bởi vì kẻ đang hấp hối kia, lại chính là trùy nha, kẻ vừa mới được chuộc về không lâu.
Gia hỏa này rốt cuộc vận khí gì thế, chân trước bị Nhân tộc bắt làm tù binh, sau lưng lại bị đồng tộc đánh cho thừa sống thiếu chết?
" Ha ha ha ha ——" một tên Yêu tộc cười to châm chọc,
"Nhân tộc Thiên Nguyên Tông thì sao, ngươi trùy nha đường đường là con trai của Sư Vương, hôm nay cũng phải chết ở đây thôi!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!