Chương 5: (Vô Đề)

Sau khi ăn sáng xong, Trần Khinh Dao đi một vòng quanh sân, rải thêm ít bột thuốc đuổi thú, rồi lại quay vào phòng.

Giờ nàng đã có bảy phần chắc chắn luyện thành Hồi Xuân Đan nhưng vẫn cảm thấy chưa đủ. Trên tay chỉ còn đúng một phần dược liệu, nếu không nắm chắc mười phần thì nàng tuyệt đối không dám tùy tiện ra tay. Hơn nữa, đây xem như lần đầu tiên chính thức luyện đan, nàng muốn cho bản thân một khởi đầu tốt đẹp.

Nàng lại nhập vào đại điện truyền thừa, tiếp tục khổ công luyện tập. Chỉ một sai lệch rất nhỏ từ dòng linh khí, độ lửa, đến từng nhịp hô hấp cũng có thể khiến kết quả khác nhau một trời một vực.

Thời gian trôi qua thêm một ngày một đêm, Trần Khinh Dao gần như mê mẩn, quên hết ngoại giới, toàn tâm toàn ý đắm chìm trong luyện đan.

Đến lò cuối cùng, trong lòng nàng bỗng có dự cảm lần này hẳn sẽ có thu hoạch đặc biệt.

Quả nhiên, khi mở nắp đỉnh lò, nàng thấy một viên đan dược tròn trịa hoàn mỹ, màu xanh thẫm, tỏa ra sinh cơ dồi dào. Bề mặt viên đan còn mơ hồ có mây khí lượn quanh đây chính là dấu hiệu của đan dược cực phẩm.

Trong tu chân giới, đan dược chia thành năm cấp: Thiên, Địa, Huyền, Hoàng, Nhân. Mỗi cấp lại phân bốn bậc: hạ, trung, thượng và cực phẩm. Trong đó, chỉ có cực phẩm là hoàn toàn viên mãn, không lẫn tạp chất hay độc khí.

Cực phẩm đan quý hiếm vô cùng, thượng phẩm đã khiến người ta tranh giành kịch liệt, trung phẩm thì được coi là hiếm có, còn hạ phẩm mới là loại phổ biến nhất.

Trần Khinh Dao nhìn viên cực phẩm trong lòng bàn tay, chậm rãi thở ra một hơi.

Giờ đây, nàng đã có chín phần nắm chắc nhưng mơ hồ cảm thấy bản thân đã chạm đến giới hạn. Muốn đạt mười phần toàn vẹn, e rằng cảnh giới hiện tại của nàng chưa đủ.

Thu dọn một phen, nàng đứng dậy bước ra ngoài, định nghỉ ngơi cho lại sức rồi sẽ bắt đầu luyện đan thật sự.

Trong sân, Tiêu Tấn đang ngồi trên ghế mây, ngửa mặt nhìn trời. Nghe tiếng động, hắn quay đầu mỉm cười: "A Dao, sớm."

Nhìn sắc mặt hắn, tuy vẫn còn tái nhợt nhưng so với hôm qua đã khá hơn nhiều. Có lẽ cháo gà hôm qua quả nhiên có tác dụng.

Trần Khinh Dao hỏi: "Hôm qua cháo ngươi ăn hết rồi sao? Hôm nay ta lại nấu thêm ít."

Nghe vậy, gương mặt bình thản của Tiêu Tấn thoáng hiện chút ngượng ngùng, xen lẫn tự giễu: "Làm phiền A Dao quá. Vốn ta định xuống bếp nấu chút nước, không ngờ ngay cả nhóm lửa cũng không làm nổi."

Nói đến đây, Trần Khinh Dao vô tình liếc thấy trên trán hắn dính vệt đen, ban đầu tưởng là vết bẩn, giờ nghĩ lại chắc hẳn là "chiến tích" hắn vật lộn trong bếp.

Một công tử quen sống nhung lụa, thân mang trọng thương, vậy mà bị bếp núc làm cho mặt mũi lem luốc… Nàng vừa thấy buồn cười, vừa có chút đồng cảm.

Trên đường đi về phía nhà bếp, nàng thuận miệng an ủi: "Cây đánh lửa trong nhà đã dùng hết, lần trước ta quên mua. Đá lửa cũng không dễ đánh đâu, thất bại là bình thường thôi."

Bữa sáng hôm đó nàng vẫn nấu cháo gà nhưng nghĩ Tiêu Tấn hẳn ăn cháo mãi cũng ngán, liền làm thêm vài chiếc bánh mạch để hắn dễ lót dạ.

Ăn xong, Trần Khinh Dao lại vào phòng dụng cụ nơi nàng cất giữ dược liệu và luyện chế đan dược. Trước tiên nàng ngồi xuống điều tức, khôi phục tinh thần và linh lực đến trạng thái đỉnh phong. Sau đó mới hít sâu một hơi, cẩn thận mở từng hộp gỗ đựng dược liệu.

Ở phàm nhân giới, linh dược vô cùng hiếm. Nàng gần như đã đi khắp núi Phượng Ngọa, mới chỉ tìm được vài cọng này.

Trần Khinh Dao lấy dược liệu chính để luyện Hồi Xuân Đan ra, bắt đầu đốt lửa. Nàng dùng linh lực làm nhiên liệu, ngọn lửa bùng lên rực rỡ, bên trong mơ hồ ẩn chứa một tia "chân ý thái dương chi hỏa" mà nàng từng lĩnh ngộ. Ngọn lửa này đủ để luyện kim loại, gạn bỏ cặn bẩn, giữ lại tinh hoa.

Ngay khi lửa vừa bốc lên, nàng liền cảm thấy khác biệt so với lúc luyện tập trong điện truyền thừa. Điều này đã nằm trong dự liệu, nàng cũng không hoảng loạn, chỉ cẩn thận điều chỉnh, thu nhỏ sai lệch đến mức thấp nhất.

Đồng thời, nàng bắt đầu xử lý linh dược trước tiên dùng linh lực để "vuốt chải" dược tính, chậm rãi luyện ra dịch thuốc, rồi dùng ngọn lửa mạnh thiêu sạch tạp chất. Trong quá trình ấy, nàng liên tục thêm các phụ dược khác nhau, mỗi loại đều phải cho đúng lúc, đúng trình tự. Cuối cùng, nàng luyện thành một khối dịch thuốc to cỡ nắm tay trẻ con.

Nhưng quá trình vẫn chưa kết thúc. Ngọn lửa tiếp tục thiêu đốt, dịch thuốc xoay tròn, vừa quay vừa loại bỏ thêm tro bụi toàn bộ đều là tạp chất. Dịch thuốc càng lúc càng cô đặc lại. Lúc này, ngọn lửa hơi dao động, nhiệt độ hạ xuống một chút, khiến dịch thuốc chịu ảnh hưởng, bất ngờ tách ra làm ba. Mỗi phần dần ngưng tụ thành một viên đan hoàn tròn trịa, tính chất ngày một rắn chắc.

Cuối cùng, trong đỉnh lò hiện ra ba viên đan dược: hai viên màu xanh đậm, một viên màu xanh nhạt, tất cả đều ẩn chứa sinh cơ dồi dào.

Đây chính là Hồi Xuân Đan đan dược cấp Nhân giai. Ở Tu Chân Giới, loại đan này khá phổ biến, có thể nhanh chóng chữa lành thương thế cho người tu luyện cấp thấp. Nhưng tại Phàm Nhân Giới, thể chất phàm nhân khác hẳn tu sĩ nên đan này lại thành thánh dược vì nó có thể chữa được mọi loại nội thương, ngoại thương, thậm chí còn có thể "cải tử hoàn sinh". Bởi vậy, nó khiến vô số người điên cuồng truy lùng.

Lần đầu luyện đan, nàng đã luyện được hai viên trung phẩm, một viên hạ phẩm khiến Trần Khinh Dao tương đối hài lòng nhưng vẫn thấy bản thân còn cần nỗ lực nhiều hơn. Nàng không biết, thành tích này nếu truyền ra ngoài, đủ để khiến cả Tu Chân Giới phải kinh hãi.

Ôn lại quá trình vừa rồi, nàng nhận ra khả năng khống chế linh lực của mình vẫn chưa đủ chuẩn xác. Ở giai đoạn sau, rõ ràng nàng cảm thấy linh lực trong cơ thể vận hành chậm lại khiến ngọn lửa dao động không ổn định. Nếu duy trì được thêm một chút, tạp chất sẽ còn bị luyện ra nhiều hơn và phẩm chất đan dược chắc chắn cao hơn.

"Thôi thì như vậy cũng đã tốt, miễn cưỡng không coi là thất bại."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!