Chương 43: (Vô Đề)

Hàn Sơn chân quân cầm quạt giấy phe phẩy, xuân phong đắc ý bước ra cửa đi xem đồ đệ. Khi quay về, quạt cũng không phe phẩy nữa, người cũng chẳng còn dáng vẻ xuân phong, ngay cả kim quan cao cao trên đỉnh đầu cũng lộ ra mấy phần cô đơn.

Chưởng môn thấy thế, trong lòng "lộp bộp" một tiếng, sợ hắn lại muốn giở trò gì, liền cẩn thận dò hỏi: "Sư thúc làm sao vậy? Hay là đệ tử kia không tiến vào top mười người?"

Không thể nào, vừa rồi bọn họ qua thủy kính đã thấy nữ hài kia bị rút vào vòng "luân không đánh số".

Đương nhiên, bọn họ cũng thấy được bộ dạng mặt dày tiến lại gần của Hàn Sơn chân quân.

Chỉ là tu vi của chân quân cao thâm, bọn họ không dám nghe trộm hắn nói gì.

"Aiz……" Hàn Sơn Quân thở dài một hơi thật dài, dài đến nỗi khiến lòng người khác cũng run theo.

Tên Hàn Sơn Quân này lúc đắc ý thì còn muốn trêu chọc người khác, giờ bản thân không được ý, lại càng không cho ai được dễ chịu.

Mọi người chỉ cảm thấy dưới ghế ngồi như mọc đầy gai nhọn khiến bọn họ đứng ngồi không yên.

Chỉ thấy Hàn Sơn chân quân vẻ mặt phiền muộn nói: "Đồ nhi của ta lại muốn tìm một sư phụ râu ba thước, đáng tiếc ta không có râu. Các ngươi thì có, không bằng……"

Lời còn chưa dứt, kẻ có bộ râu dài nhất, bảo bối nhất là Trận Phong phong chủ đã biến mất không còn bóng dáng.

Hàn Sơn Quân tức khắc không kịp chặn lại mà một khi đối phương đã trở về trận phong, có hộ phong trận pháp bảo vệ, dù hắn là Hóa Thần cũng không làm gì được.

Hắn tấm tắc mấy tiếng: "Xem ra Huyền Tương lão nhân như vậy, chỉ sợ sắp đột phá rồi."

Trận Phong phong chủ là người nhiều tuổi nhất trong số vài phong chủ, thiên phú cũng cực cao, chỉ là si mê trận đạo, đối với tu luyện thì chậm trễ. Đã ở Hóa Thần hậu kỳ hơn trăm năm mà vẫn chưa có dấu hiệu đột phá.

Nhưng vừa rồi thân pháp của hắn, ngoài Hàn Sơn Quân ra, không ai thấy rõ, chứng tỏ quả thật đã gần chạm đến cảnh giới kia.

Chưởng môn hơi bất ngờ: "Không ngờ trong số chúng ta, vẫn là Huyền Tương sư huynh nhanh hơn một bước."

Hàn Sơn Quân lại dương dương tự đắc: "Cũng có thể coi là công lao của ta, dọa hắn một cái, lập tức liền muốn đột phá. Các ngươi…"

Chưởng môn vội vàng miễn cưỡng cười: "Trừ Huyền Tương ra, không ai có bộ râu dài đến vậy, chỉ sợ không giúp được sư thúc rồi."

"Cái đó thì dễ. Nếu không mỗi người các ngươi cắt một ít, gom lại thành ba thước cho ta; nếu không thì các ngươi cạo sạch râu đi, tất cả đều không có râu, đồ nhi ta cũng chẳng thể ghét bỏ ta được, đúng không?" Hàn Sơn chân quân nghiêm túc nói, còn gật gù cảm thấy đây quả là biện pháp hay.

Nói tiếng người đi!!!

Đây là tiếng lòng của mọi người. Trong một thoáng, tất cả đều hóa thành tinh quang chạy mất, chỉ còn lại chưởng môn ngồi yên tại chỗ, trốn cũng không thoát.

Hàn Sơn Quân nhìn bộ râu ngắn cũn của chưởng môn, lắc đầu tiếc nuối: "Quá ngắn, thật đáng tiếc."

Chưởng môn âm thầm thề, cả đời này tuyệt không để râu mọc quá dài, đừng nói ba thước, đến ba tấc cũng không!

Ngoại môn Diễn Võ Trường, vòng tỷ thí cuối cùng cũng kết thúc.

Tiêu Tấn bị một tu sĩ Trúc Cơ quát ngừng lại. Dù nhìn như đã mất lý trí nhưng khi nghe lệnh dừng thì lập tức lui ra, ngẩng đầu lên, trên mặt đã khôi phục vẻ điềm tĩnh. Nhìn kiếm tu bị mình đánh đến đầy mặt máu me, không nói nổi lời nào, hắn áy náy cười: "Vừa rồi ra tay lỡ, đắc tội sư huynh, thực sự xin lỗi."

Nói xong chắp tay, rồi mới nhảy xuống khỏi đài.

Trần Khinh Dao vội tiến đến, nhìn kỹ hắn, thở phào nhẹ nhõm:"Không sao là tốt rồi."

Tiêu Tấn dè dặt hỏi: "A Dao, mặt ta……"

"Ừm? Mặt thì sao?" Trần Khinh Dao nhìn lại, phát hiện trên xương gò má bên trái hắn có một vết thương, nhờ dược lực Hồi Xuân Đan đã khép miệng, chỉ còn lại một vết mảnh như sợi tơ.

Đối với câu nói thuận miệng trước kia của mình, nàng căn bản không để tâm, chỉ đáp: "Mặt không sao cả, yên tâm đi."

Thấy nàng không hề có vẻ chán ghét, Tiêu Tấn mới yên lòng đôi chút nhưng trong lòng vẫn canh cánh. Nếu để lại sẹo, hắn nhất định phải nghĩ cách xóa đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!