Tia nắng sớm đầu tiên từ đường chân trời dâng lên, nơi đất trời giao nhau thoáng lóe qua một vệt mây tím.
Trần Khinh Dao ngồi xếp bằng trên một tảng đá lớn đang vận công với Đại Nhật Bất Diệt Kinh. Đám mây tím kia như bị hút vào, hóa thành một luồng sáng từ chân trời bay thẳng đến, nhập vào giữa ấn đường, dừng lại ở đan điền Tử Phủ.
Nàng vận chuyển linh lực một vòng chu thiên rồi chậm rãi mở mắt, phun ra một hơi trọc khí.
Đại Nhật Bất Diệt Kinh nghe tên thôi cũng đoán ra được phải tu luyện nhờ vào sức mạnh mặt trời. Từ nắng sớm, nắng gắt chính ngọ cho đến ánh chiều tà, tất cả đều hữu ích với nàng.
Bản chất mặt trời chính là hỏa, từ khi tu luyện công pháp này, Trần Khinh Dao phát hiện bản thân có thể điều động một chút "Chân Ý Hỏa Dương". Dù cực kỳ bé nhỏ, chẳng thể so sánh với Chân Hỏa Thái Dương thực sự nhưng để luyện đan, luyện khí sau này thì lại quý như vàng.
Tính ra, đã hai ngày trôi qua kể từ hôm nhặt được người dưới vực sâu. Kẻ kia tuy chưa tỉnh, nhưng ngoại thương hồi phục khá nhanh, chắc chỉ còn là chuyện thời gian.
Chữa ngoại thương coi như trả ơn một mạng, còn nội thương thì… nàng vốn không cần nhúng tay. Huống hồ, trên đầu nàng hiện giờ cũng không có sẵn Hồi Xuân Đan.
Chỉ là, tiện thể rèn tay nghề luyện đan thì cũng tốt thôi. Dù sao đây cũng là "cần câu cơm" của nàng sau này. Nếu luyện thành công coi như cứu luôn hắn không thì cũng chẳng sao.
Nhưng Hồi Xuân Đan là đan dược bậc Nhân giai với thực lực hiện tại của nàng thì đúng là hơi gồng.
Hai ngày nay, Trần Khinh Dao chỉ tập trung vào tu luyện.
Nàng không biết người khác tu luyện ra sao, chỉ dựa vào lý giải của bản thân thì Luyện Khí kỳ chính là khởi điểm, là nền móng của con đường tu tiên. Mà nền móng thì nhất định phải vững chắc.
Vì vậy, mỗi ngày nàng hấp thu linh khí ngoài trời, tụ lại trong đan điền, hình thành linh khí xoáy. Mỗi lần nó mở rộng, nàng liền cưỡng ép ép lại, nén đến mức không thể nén nổi mới thôi, sau đó mới cho phép nó lớn thêm chút.
Chỉ bằng cách đó, sau hai ngày, xoáy linh khí của nàng đã lớn gấp đôi trước kia, còn đặc quánh đến mức gần như từ trong suốt biến thành trắng hẳn.
Mấy lần, xoáy linh khí suýt nữa sinh thêm một vòng thứ hai nhưng Trần Khinh Dao sống chết đè xuống.
Theo nàng thì vòng đầu tiên vẫn còn chỗ trống, cứ nhét thêm, ép thêm, dồn thêm vào đã.
Cả người nàng như hóa thành bác tài xe buýt giờ cao điểm, gào khản cả cổ: "Đi xuống cuối xe, dồn xuống cuối xe đi nào! Đứng sát vào!"
Còn hành khách có biến thành cá mòi hay không thì… tài xế không quan tâm.
Giống hệt vậy, nàng mặc kệ xoáy linh khí biến dạng thế nào, miễn còn nhét được thì cứ nhét.
Chỉ là hôm nay thật sự không nhét nổi nữa rồi, thậm chí còn thấy hơi căng bụng. Nếu cứ cố nữa, e là xoáy linh khí "nổi giận" nổ tung cho xem.
Nàng quyết định rằng lần sau tu luyện sẽ cho phép xoáy thứ hai xuất hiện.
Ánh mặt trời dần lên cao. Trần Khinh Dao đứng dậy, vận động gân cốt, nhảy từ trên tảng đá xuống.
Ngoài tu luyện, hai ngày qua nàng cũng tranh thủ lên núi Phượng Ngọa hái được một ít linh dược hoang, bỏ vào hộp gỗ khắc phù văn bảo quản.
Đúng lúc thay trời xếp đặt, trong đó có đủ chủ dược để luyện Hồi Xuân Đan. Phần phụ liệu thiếu chút nhưng nàng lục trong kho vẫn tìm ra được gần đủ.
Nói cách khác, dược liệu để luyện Hồi Xuân Đan đã chuẩn bị xong chỉ đợi linh lực nàng dồi dào hơn chút là có thể mở lò.
Dĩ nhiên, trước khi thật sự luyện đan, nàng sẽ vào truyền thừa để "luyện tay" trước chứ chỗ nàng dược liệu ít ỏi chẳng kham nổi mấy lần thất bại.
Sau khi tắm gội xong, Trần Khinh Dao quay về tiểu viện, đi hậu viện cho gà với thỏ ăn đang định sang bếp thì bỗng nghe động tĩnh trong phòng khách.
Nàng sững bước.
"Ồ? Tỉnh rồi à?"
Người này hôn mê mấy ngày, không ăn không uống, nàng còn lo hắn chưa kịp chờ Hồi Xuân Đan đã toi.
…
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!