Chương 37: (Vô Đề)

Chu Thuấn dùng kiếm nhưng chỉ luận về kiếm pháp, hắn không phải là đối thủ của Tần Hữu Phong. Bởi vì Tần Hữu Phong trước đây đã luyện võ mấy chục năm cũng là dùng kiếm, hơn nữa nay đã trở thành tông sư.

Nhưng Tần Hữu Phong mới tu tập luyện thể công pháp không lâu, linh lực trong cơ thể không hùng hậu bằng Chu Thuấn. Hai người mỗi bên đều có sở trường, ngươi tới ta đi qua mấy trăm chiêu, đánh đến bất phân thắng bại.

Lại thêm hơn trăm chiêu nữa, hai người trên đài giao thủ bỗng tách ra.

Tần Hữu Phong đánh đến sảng khoái, ha ha cười nói: "Xem ra hôm nay ta cùng tiểu hữu khó phân cao thấp, không bằng tạm dừng tại đây, ngày khác lại luận bàn."

Chu Thuấn gật đầu, xem như đồng ý. Gặp được một đối thủ thực lực ngang hàng, gương mặt băng lãnh của hắn cũng hòa hoãn đôi phần.

"Ơ, vậy là không đánh nữa sao?"

"Kia thể tu kia chẳng phải là đệ tử mới nhập môn mấy năm gần đây? Thế nhưng có thể cùng Chu sư huynh giao thủ mấy trăm chiêu mà không bại, thực lực quả thật không thể xem thường."

"Hơn ba tháng nữa chính là ngoại môn đại bỉ, xem ra lại nhiều thêm một kình địch."

"Haiz, đệ tử mới nhập môn đã xuất sắc như vậy, không biết bao giờ ta mới có cơ hội ngẩng cao đầu."

Dưới đài, đệ tử vây xem nghị luận sôi nổi.

Tần Hữu Phong nhảy xuống lôi đài, đi tới bên mấy người.

Trần Khinh Dao nhìn thấy ông không biết từ lúc nào đã thay một bộ quần áo mới, trong lòng thầm nhủ về sau mỗi lần giao thủ đều phải rách áo sao? Nhưng mà cũng chẳng thấy rách nổi, chẳng lẽ thể tu đều cuồng dã thế này?

"Nếu không đánh nữa thì chúng ta trở về thôi."

Nàng nói, lại hỏi Hứa Giai Linh:

"Ngươi có muốn đến viện của ta ngồi một lát không?"

Trước đó khi khảo hạch nhập môn, Hứa Giai Linh đã dẫn đường cho bọn họ, nàng vẫn chưa cảm ơn, nay vừa lúc có trà ngon, có thể đãi khách.

Hứa Giai Linh nhìn về phía mấy bằng hữu phía sau mình, Trần Khinh Dao liền cười nói:

"Đã như vậy, mọi người nếu rảnh thì cùng đi."

"Ngươi đã mời, vậy đi thôi."

Hứa Giai Linh hơi ngẩng cằm, biểu tình ngạo kiều.

Dù sao cũng đã nhiều người, thêm một người nữa cũng chẳng sao. Nghĩ đến đây, Trần Khinh Dao lại nói với Tần Hữu Phong:

"Tiền bối, không bằng ngươi gọi luôn Chu sư huynh tới."

Tần Hữu Phong vốn cũng có ý này, bèn quay đầu cao giọng:

"Chu tiểu hữu, không bằng cùng nhau uống một chén!"

Chu Thuấn chưa đi xa, nghe vậy liền dừng lại, quả nhiên bước tới.

Vì thế, nhóm người của Trần Khinh Dao gồm bốn người, thêm huynh đệ Triệu gia, Hứa Giai Linh cùng hai bằng hữu, cộng thêm Chu Thuấn, tổng cộng mười người, khí thế hùng hậu đi về phía tiểu viện của nàng.

Trên đường gặp phải người quen, ai nấy đều nhỏ giọng bàn tán. Nhìn thấy Triệu Thư Hữu mặc nội môn đệ tử phục, bọn họ nhận ra ngay. Đám Hứa Giai Linh, Chu Thuấn vốn là con cháu tứ đại thế gia Thiên Nguyên Thành, ít nhiều cũng biết mặt. Chỉ có mấy người Trần Khinh Dao thì danh tiếng chưa ai biết, lại là tân đệ tử vậy mà có thể cùng những nhân vật kia đi chung, thật không rõ địa vị ra sao.

Lo lắng chỗ ngồi trong viện không đủ, Tần Hữu Phong cùng Tiêu Tấn đi trước, đến tiểu viện mà mình chưa từng ở, khiêng bàn đá trong sân, dời sang viện Trần Khinh Dao, ghép lại thành một chiếc bàn dài.

Trà ngon khi nãy lại lần nữa được bày ra. Bởi vì vẫn đặt trong túi trữ vật, rót ra vẫn còn nóng hổi.

Hứa Giai Linh nâng chung trà, trước ngắm sắc, rồi ngửi hương, cuối cùng nếm thử. Dòng nước trà nhu thuận chảy xuống cổ họng, linh khí ấm áp lan tỏa, nàng không kìm được khen một tiếng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!