Chương 30: (Vô Đề)

Trên đường đi, chiếc xe lừa lại một lần nữa phát huy tác dụng.

Điều đáng nhắc đến là, trong lúc ở trên biển, mỗi khi cả nhóm ăn thịt yêu thú hay hải thú, con lừa Khôi Khôi lại mon men chạy tới, hí vang đòi xin ăn.

Trần Khinh Dao không cho. Vốn dĩ lừa là loài ăn cỏ, nàng sợ nó ăn thịt sẽ hỏng dạ dày, huống chi đây còn là thịt chứa linh khí, lỡ ăn vào xảy ra chuyện thì biết làm sao.

Nhưng con khỉ nhỏ Chi Chi lại thương "huynh đệ", len lén bẻ cho nó một miếng.

Quả nhiên, lần đầu ăn xong, Khôi Khôi bị tiêu chảy thảm hại, suýt thì kiệt sức khiến cả bọn hoảng hồn.

Khó khăn lắm nó mới khỏe lại, vậy mà chẳng rút kinh nghiệm cứ hễ ngửi thấy mùi thịt là lại kêu la đòi ăn.

Trần Khinh Dao dở khóc dở cười, biết nói cũng chẳng ăn thua, lại không phòng được cái tính ranh mãnh của Chi Chi, nên đành hạn chế số lượng chỉ cho nó nửa nắm tay nhỏ thôi.

Lần này Khôi Khôi không còn phản ứng xấu, ăn xong thì tinh thần phấn chấn, tung tăng chạy khắp boong tàu.

Từ đó về sau, mỗi bữa cơm nó đều tự động đến chiếm một chỗ, ban đầu chỉ nửa nắm tay, rồi thành một nắm, sau nữa là một bát, cuối cùng là cả một chậu… Rồi dần dần, nó bỏ luôn cỏ mà chỉ ăn thịt.

Trần Khinh Dao thật sự lo nó sẽ bị táo bón.

Nhưng cũng phải công nhận, nuôi lừa bằng thịt yêu thú thì khác xa nuôi bằng cỏ.

Vốn đã qua giai đoạn trưởng thành, vậy mà vóc dáng nó lại to thêm một vòng, gần bằng con la, gan dạ cũng khác hẳn trước kia cứ thấy nơi nào đông người là run lẩy bẩy, giờ thì ngay cả khi cả nhóm đang chém giết hải thú, nó cũng dám đứng cạnh, dậm chân hí vang, chẳng hề sợ bị nuốt chửng.

Con lừa lớn lên, sức kéo xe cũng mạnh hơn, quãng đường ba trăm dặm, sáng sớm hôm sau đã đến nơi.

Hoàng Võ Thành nằm sát vùng biển Vô Tận, vị trí địa lý giống như Vọng Hải Thành bên phàm giới nhưng quy mô thì lớn hơn nhiều tường thành cao mấy trượng, binh lính cầm thương xếp hàng ngay ngắn, khí thế uy nghi.

Cả nhóm vào thành, tìm một khách đ**m nghỉ chân. Sau đó, Trần Khinh Dao giao nhiệm vụ cho bọn họ rằng mấy ngày tới, mỗi người tản ra khắp nơi đến trà lâu, tửu lầu những chỗ đông người để nghe ngóng tin tức, tối về sẽ cùng nhau báo cáo lại.

Cách này quả nhiên hữu hiệu, chỉ vài hôm họ đã nắm được tình hình đại khái của Hoàng Võ Thành, thậm chí còn biết thêm ít nhiều tin tức từ các nơi khác trong Tu chân giới.

Thành chủ Hoàng Võ Thành là tu sĩ Luyện Khí tầng mười đã chưởng quản thành này hơn hai mươi năm. Ông đặt ra nhiều quy củ bao gồm tu sĩ không được tùy tiện làm hại phàm nhân, không được ẩu đả trong thành, không được phi hành giữa không trung… Nhờ đó mà trị an ổn định, dân chúng an cư lạc nghiệp.

Có điều, nghe nói thành trì khác thì thành chủ ít nhất cũng là Trúc Cơ tu vi. Hoàng Võ Thành vì quá hẻo lánh, tài nguyên tu luyện khan hiếm nên không ai Trúc Cơ nguyện ý đến trấn thủ, mới để cho vị Luyện Khí đại viên mãn này làm thành chủ.

Khác với phàm giới có quốc gia, Tu chân giới không ai lập quốc mà là các môn phái chia nhau quản lý nhiều thành trì và địa vực. Dân chúng phải nộp thuế cho môn phái, đổi lại môn phái sẽ duy trì trật tự, phái đệ tử ra trừ diệt tà tu hay yêu thú khi cần.

Thường thì thành chủ cũng chính là đệ tử của môn phái. Ví dụ, thành chủ Hoàng Võ Thành chính là ngoại môn đệ tử của Phi Vân Tông.

Trần Khinh Dao gật gù: "Luyện Khí tầng mười mà chỉ là ngoại môn, xem ra Phi Vân Tông hẳn là đại tông môn, không biết địa vị trong Tu chân giới cao thấp thế nào."

Dân trong thành thì không rõ, trong mắt họ, Hoàng Võ Thành đã đủ lớn, Phi Vân Tông lại càng là tồn tại cao không thể với tới.

"Ở chốn hẻo lánh, tin tức chẳng thu thập được bao nhiêu." Tiêu Tấn đáp.

Nhưng hẻo lánh cũng có cái lợi như là ít thế lực chồng chéo, môi trường yên bình. Có thể nói, chặng dừng chân đầu tiên của họ ở Tu chân giới là Hoàng Võ Thành, thật ra đã là may mắn.

Trần Khinh Dao nhìn Tần Hữu Phong và Tô Ánh Tuyết: "Tiếp theo, chúng ta đến Toại Châu Thành, thế nào?"

Toại Châu Thành lớn hơn một bậc, thành chủ là Trúc Cơ hậu kỳ, tin tức chắc chắn phong phú hơn.

Tô Ánh Tuyết khẽ gật: "Muội nghe theo tỷ tỷ."

"Tốt" Tần Hữu Phong cũng gật đầu "Ta có quen một thương nhân, hắn cũng sắp đi Toại Châu Thành, có lẽ ta có thể nhờ hắn cho chúng ta đi cùng."

Theo lời Tần Hữu Phong, vị thương nhân này chuyên thu mua hải thú ở bến cảng rồi chở đến Toại Châu Thành bán, kiếm lời chênh lệch.

"Vậy phiền tiền bối giúp liên hệ với người đó." Trần Khinh Dao nói.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!