Chương 3: (Vô Đề)

Trời mưa suốt một đêm.

Trần Khinh Dao ngồi dưới ánh đèn dầu trên tay cầm mấy chiếc hộp gỗ mà nghiên cứu.

Trước kia, nàng từng tìm được linh dược trên núi Phượng Ngọa. Linh dược nếu tách ra khỏi gốc mà không được bảo tồn đúng cách chẳng mấy chốc sẽ mất đi dược tính vì thế nàng vẫn chưa dám động đến.

Bây giờ trong cơ thể đã có linh khí nàng liền muốn thử khắc phù văn lên hộp gỗ biến chúng thành vật chứa có thể giữ lại dược lực.

Những phù văn này đến từ truyền thừa Phù đạo. Dù trước kia không có linh lực nên không thể thực hành nhưng từ khi biết bản thân đã đến với thế giới tu tiên, nàng càng thêm coi trọng sớm đã thuộc nằm lòng cơ sở Phù văn.

Lúc này, nàng đang bình tâm tĩnh khí, ngưng tụ linh lực nơi đầu ngón tay. Trong không trung, luồng linh khí vốn vô hình như bị dẫn dắt, hội tụ dưới đầu ngón tay nàng, ngón tay di động từng chút thì từng nét Phù văn dần hiện ra.

Sắp thành hình thì đầu ngón tay nàng bỗng run lên, linh khí tản đi khiến Phù văn mới vẽ được phân nửa liền biến mất.

Sắc mặt Trần Khinh Dao thoáng trắng bệch, tay chống trán, khẽ thở dài: "Cảm giác như thân thể bị rút sạch vậy..."

Nội thị đan điền, nàng phát hiện linh khí trong cơ thể đã hao hụt gần hết thì ra lượng linh lực hiện tại của nàng vẫn chưa đủ để hoàn chỉnh một phù văn.

Tuy vậy, nàng không nản lòng, lập tức ngồi xếp bằng khôi phục linh khí.

Một canh giờ sau, mở mắt ra, sắc mặt đã bình thường trở lại.

Nhìn hộp gỗ trước mắt, nàng không vội thử ngay mà trước tiên hồi tưởng lại toàn bộ quá trình vừa rồi, tìm ra chỗ thiếu sót. Ví như từ lúc khởi đầu, nàng vận xuất quá nhiều linh lực, gây lãng phí, lại như đường nét phù văn khi thì thô khi thì mảnh, không được liền mạch; còn nữa...

Nàng tỉ mỉ chỉ ra bốn, năm chỗ sai rồi tìm cách khắc phục từng cái, sau đó hít sâu một hơi, lần nữa dồn linh lực vào đầu ngón tay.

Lần này, động tác thuần thục hơn nhiều. Dù chưa thể gọi là lưu loát nhưng cuối cùng, một Phù văn hoàn chỉnh đã hiện ra.

Khi Phù văn thành hình, hộp gỗ lóe sáng rồi ánh sáng thu lại, Phù văn trở nên bình thường như một hoa văn trang trí.

Nhưng Trần Khinh Dao biết rõ, chiếc hộp này đã không còn tầm thường nữa bởi vì nó đã trở thành một pháp khí sơ cấp, tuy thuộc loại thấp kém tựa như chỉ là một cái hộp gỗ bình thường

Nàng tiếp tục cố gắng, lập tức đả tọa khôi phục rồi lại thử khắc Phù văn.

Cứ thế lặp đi lặp lại như thế suốt cả đêm.

Về sau, nàng điều khiển linh lực càng ngày càng tinh chuẩn, Phù văn vẽ ra càng thêm trôi chảy. Đến lần cuối cùng, thậm chí một hơi khắc được hai Phù văn hoàn chỉnh.

Chỉ là sau đó, toàn thân nàng kiệt sức, ngã vật xuống ghế, hôn mê bất tỉnh thật sự thân thể bị "đào rỗng" đến sạch sẽ.

Mãi đến gần trưa hôm sau, nàng mới tỉnh lại. Nhớ tới cảm giác bị rút cạn linh lực trước đó, trong lòng vẫn còn sợ hãi.

"Lần sau không thể liều lĩnh như vậy nữa." Nàng tự lẩm bẩm.

Vô thức kiểm tra nội thị đan điền, sợ linh khí tổn hao nào ngờ phát hiện vòng xoáy linh khí vốn nhỏ bé, mờ ảo, nay đã lớn thêm một chút, lại còn ngưng thực hơn trước.

"Ủa?" Trần Khinh Dao ngạc nhiên. "Chẳng lẽ kiểu tu luyện "không muốn sống" này thật ra cũng có chỗ tốt?"

Nàng xoa cằm, tự hỏi có nên thường xuyên dùng cách này không.

Nhưng nghĩ kỹ lại, lần này nàng còn may mắn tỉnh lại. Nếu lần sau ngất đi mà không tỉnh dậy nữa, chẳng phải toi mạng sao?

Nàng vốn trân quý mạng sống nên quyết định trừ khi bất đắc dĩ thì sẽ không làm liều.

Rửa mặt qua loa, ăn chút lót dạ, nàng gói ghém bảy tám cái hộp gỗ vào một bao lớn, khoác lên vai rồi xuất phát đi hái thuốc.

"Phải nói, mấy cái túi trữ vật ấy đúng là thứ tiện lợi của giới tu tiên. Người ta dùng để đi xa, giết người cướp của cũng dễ. Nếu bản thân có một cái thì đâu cần phải vác bao tải cồng kềnh thế này ra ngoài nữa."

Đáng tiếc là tuy Trần Khinh Dao có trong tay tài liệu để luyện chế túi trữ vật nhưng với thực lực hiện tại thì còn quá yếu, tạm thời chưa đủ tư cách động tới loại pháp khí "cao lớn sang trọng" này.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!