Con cua kia quả thật vô cùng lớn, giơ hai cái càng khổng lồ, từ mép lan can bò lên boong tàu, nửa người dựng thẳng, vung càng múa vuốt, dáng vẻ kiêu ngạo chẳng khác nào xứng đáng với danh xưng "hoành hành bá đạo".
Trần Khinh Dao liếc nhìn phần bụng nó thấy là yếm nhọn thì hơi thất vọng: "Là cua đực, không có gạch cua."
Tiêu Tấn vốn đang căng người chuẩn bị chiến đấu, nghe vậy thì không nhịn được bật cười.
Tần Hữu Phong càng khoái trá: "Cua đực cũng có vị riêng, để ta bắt lấy cho tiểu hữu nếm thử!"
Dứt lời, thân ảnh ông chợt lóe, nhảy vút lên trời, thoáng chốc đã đứng ngay trước con cua. Thân thể xoay chuyển linh hoạt trên không, né được càng cua chém tới, tay khẽ xoay trường kiếm, một nhát thẳng tắp đâm xuống. Kiếm khí rít gió, mũi kiếm chính xác cắm giữa hai mắt con cua, thân kiếm ngập hẳn vào trong.
Đại cua giãy giụa mấy cái rồi nhanh chóng lịm xuống, mới vừa còn hùng hổ, thoắt cái đã mặc người chém giết.
"Tiền bối thật lợi hại!" – Trần Khinh Dao phấn khích vỗ tay.
Tô Ánh Tuyết thấy nàng vỗ tay thì cũng ríu rít làm theo.
Tần Hữu Phong khoanh tay đứng, gió biển lồng lộng thổi tung mái tóc và vạt áo, thoạt nhìn cứ như cao nhân tiêu sái muốn cưỡi gió mà đi. Ông mỉm cười điềm đạm: "Không dám, quá khen rồi."
Thực ra, lần đầu ra tay trước mặt Juniors* để giữ khí thế trưởng bối, ông đã dùng đến tám phần công lực. Cũng may con cua "hợp tác", chỉ một kiếm là xong, bằng không còn phải bồi thêm chiêu nữa thì lại kém phần oai phong.
Con cua to đến mức một nồi không thể chưng hết, cả nhóm hợp sức mới chia nó thành tám mảnh, riêng một càng thôi đã cao ngang người Trần Khinh Dao.
Trưa hôm ấy, bữa cơm của họ chính là thịt cua. Ai nấy đều ăn no, chỉ có Tô Ánh Tuyết yếu hơn, hấp thụ không nổi nhiều linh lực trong thịt nên chỉ dám ăn ít.
Những ngày sau, hải trình nhìn chung thuận lợi. Hai ngày tiếp theo, họ lại gặp một trận bão tố, so với lần trước thì còn dữ dội hơn, may mắn vẫn bình an vượt qua.
Trần Khinh Dao nhận ra, càng đi xa, sinh vật trên biển càng khác lạ. Mới đầu chỉ toàn cá bình thường, kể cả con cua khổng lồ kia thì hình dáng vẫn là cua. Nhưng dần dần xuất hiện những loài kỳ quái, Phàm Nhân Giới tuyệt không có.
Vì từng học qua sách nhập môn như Toàn Thư Linh Thực, Toàn Thư Linh Thú nhưng ghi chép về hải thú lại quá ít nên phần lớn nàng chẳng nhận ra được chủng loại nào.
Trong phòng điều khiển, Tiêu Tấn cũng nói: "A Dao, vừa rồi ta thấy trên trời có một con chim lạ, lượn hồi lâu mới bay đi."
Trần Khinh Dao gật đầu: "Có lẽ đây là dấu hiệu chúng ta đã tiến gần đến Tu Chân Giới."
Nàng mơ hồ dự đoán, càng tiến sâu, bão tố sẽ càng dữ, hải thú sẽ càng mạnh. Chính những trở ngại này mới khiến từ xưa đến nay, không một phàm nhân nào vượt qua được Vô Tận Hải Vực.
Đúng lúc ấy, ngoài boong vang lên tiếng khỉ con kêu chít chít the thé.
Mọi người chạy ra thì thấy trên trời một bóng đen lớn đang lao xuống. Là một con chim khổng lồ, sải cánh dài ba bốn mét, lạ lùng ở chỗ nó có hai cái đầu! Nó đang chực bổ xuống, nhằm vào con khỉ nhỏ.
"Chính là con chim quái đó." Tiêu Tấn hạ mũi thương chờ sẵn. Đến khi nó lao xuống sát, gió quét mạnh cả mặt, hắn mới bật người nghênh đón.
Đôi cánh quái điểu vỗ như bão, vuốt sắc bén va vào thương phát tóe tia lửa, một người một chim giằng co kịch liệt, bất phân thắng bại.
Trần Khinh Dao và Tần Hữu Phong chỉ đứng nhìn, vì họ biết Tiêu Tấn đủ sức ứng phó.
Quả nhiên, mười lăm phút sau, chim quái yếu thế, định bay thoát, nhưng liền bị hắn chớp cơ hội đâm thương xuyên cổ, ghim xuống boong tàu.
Khỉ con hả hê, chạy lại dẫm lên đầu chim kêu chí chóe, như muốn mắng: "Đáng đời dám ăn ta!"
Rồi lại lon ton về bên Trần Khinh Dao tìm an ủi, chẳng buồn ngó Tiêu Tấn lấy một cái.
"Được rồi, ngoan." Trần Khinh Dao xoa đầu nó, nhìn xác chim: "Hình dáng cổ quái thật, móng vuốt sắc bén, có thể giữ lại để rèn khí."
Còn phần thịt, tất nhiên thành lương thực dự trữ.
Đúng như nàng dự đoán, càng đi xa, bão tố càng dữ. Có lần thuyền bị hất lên rồi quật mạnh xuống, lắc lư dữ dội đến mức ai cũng phải trói chặt người vào vách để khỏi ngã.
Sau trận đó, Trần Khinh Dao kiểm tra thì phát hiện một khoang chứa nước ngọt bị nứt, may mà trong đó vốn không còn nhiều nước nên thiệt hại không lớn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!