Tiêu Tấn không chỉ một mình trở về mà còn dọn cả kho báu của Tiêu gia mang theo.
Trước đây, Tiêu Bằng Trình từng nhiều lần vu oan hắn h*m m**n gia truyền bảo vật. Giờ nếu hắn không lấy đi, chẳng phải phụ lòng khổ tâm bịa đặt của đối phương sao?
Có điều nói là "kho báu" thì cũng chỉ vậy thôi. Với ánh mắt hiện tại của hắn, chẳng có gì quá quý giá độ chừng mười rương bạc trắng, vài rương châu báu. Còn những giấy tờ khế đất, khế nhà lặt vặt thì hắn không động tới cũng đủ để người Tiêu gia còn lại sống tiếp qua ngày.
Ngoài ra còn một cuốn bí tịch võ công, ước chừng chính là thứ mà Tiêu Bằng Trình gọi là bảo vật. Nếu là trước đây thì có lẽ hắn sẽ quan tâm nhưng giờ chỉ nhìn qua một lượt rồi bỏ sang một bên.
Thấy hắn ra ngoài một chuyến mà còn biết mang "quà" trở về, Trần Khinh Dao vừa mừng vừa lo. Nàng đúng là thích bạc thật nhưng mười mấy rương lớn kia, túi trữ vật làm sao chứa nổi?
Cũng may chẳng bao lâu nữa sẽ luyện chế được bảo thuyền, có thể treo túi trữ vật lên mà chở theo nhiều tài liệu. Nếu không thì bọn họ đến lúc lên Tu Chân giới còn phải gánh rương đi, thật sự buồn cười.
Sau đó, Tiêu Tấn nhanh chóng bước vào bế quan.
Hơn mười năm nay, trong lòng hắn luôn nặng trĩu bóng ma rằng không thể nào chiến thắng Tiêu Gia Bảo. Thế nhưng chỉ một trận, hắn đã dễ dàng đánh sập. Tâm ma bị đè ép bao lâu lập tức tan biến như mây khói. Vì thế, cảnh giới của hắn cũng buông lỏng đôi chút, cần thời gian lĩnh ngộ và tiêu hóa.
Đến khi xuất quan, hắn đã bước vào Luyện Khí tầng sáu, cảnh giới vững vàng chắc chắn.
Tin tức Tiêu Gia Bảo gặp biến nhanh chóng truyền khắp giang hồ.
Gia chủ Tiêu Bằng Trình cùng mấy người con trai trưởng thành, ngay trong ngày Tết Đoan Ngọ, bị g**t ch*t thảm tại tiệc gia yến. Việc này khiến cả võ lâm chấn động.
Có không ít người chính đạo căm phẫn, hô hào phải bắt hung thủ không thể để kẻ ác nghênh ngang ngoài vòng pháp luật.
Nhưng chẳng bao lâu, tin tức mới lan ra kẻ ra tay chính là cháu trai Tiêu Bằng Trình – Tiêu Tấn, đồng thời cũng là cháu ngoại của Tần Hữu Phong tông sư.
Lúc này, những kẻ trước đó ồn ào lập tức câm lặng.
Bất kể là người thật lòng muốn bắt hung thủ hay chỉ muốn mượn chuyện để nổi danh hoặc định đục nước béo cò thì ai cũng hiểu rõ, chẳng ai ngu đến mức dám đối đầu một tông sư.
Thế là, chẳng ai còn bàn đến chuyện bắt hung thủ nữa. Ngược lại, thiên hạ bắt đầu xôn xao rằng Tiêu Tấn rốt cuộc là con của ai? Vì sao phải giết gia chủ Tiêu gia? Một thiếu niên trẻ tuổi, làm sao lại có võ công thâm hậu đến thế?
Trong Thanh Vân Bảo ở Lương Châu thành, Chu Cẩm Khôn nghe các trưởng bối bàn luận, ngạc nhiên nói: "Tiêu Tấn? Ta cũng quen một người tên Tiêu Tấn."
Cha hắn nhớ ra, vội hỏi: "Có phải là một trong hai thiếu niên từng làm việc ở biên thành cùng con?"
"Đúng, chính là hắn," Chu Cẩm Khôn liên tục gật đầu, nhưng vẫn thấy lạ: "Có điều nhìn bộ dáng hắn thì chẳng giống người biết võ công, chắc không phải cùng một người đâu?"
Cha hắn lại nói: "Không thể nhìn mặt mà đoán lòng. Con gặp hắn ở biên thành đúng lúc Tần tông sư bán đấu giá Đại Hoàn Đan. Sau đó, con cũng kể là trong hội đấu giá, dường như thấy bóng dáng hai người bọn họ. Trên đời sao có nhiều trùng hợp đến vậy? Theo ta đoán, hắn chính là cháu ngoại của Tần tông sư, cũng chính là người đã giết Tiêu Bằng Trình!"
Chu Cẩm Khôn nghe vậy thì ngẩn người, lẩm bẩm:"Hắn tuổi tác chẳng khác ta là mấy, sao lại lợi hại như thế?"
Thế còn Trần huynh đi cùng hắn cũng mạnh mẽ như vậy sao?
Người cha cũng từng nghĩ đến điểm này. Tiêu Bằng Trình dù chỉ vừa mới bước vào hàng nhất lưu cao thủ nhưng nhất lưu vẫn là nhất lưu, không thể coi thường. Nghe nói lúc ấy còn có mười mấy môn khách Tiêu gia, trong đó không ít nhị lưu, tam lưu cao thủ. Thế mà tất cả đều chết dưới tay Tiêu Tấn. Một thiếu niên tuổi trẻ, võ công cao cường đến mức ấy, quả thật khiến người ta phải kinh hãi.
Chu Cẩm Khôn bỗng nhớ lại: "Hồi đó gặp Âm Dương Song Sát, Trần huynh và Tiêu huynh cũng ở đó. Hai người bọn họ chẳng hề lộ chút sợ hãi nào. Sau lại, Âm Dương Song Sát vô cớ bỏ mạng… chẳng lẽ cũng là do họ ra tay?"
Cha hắn ngẫm nghĩ rồi gật đầu chậm rãi:"Âm Dương Song Sát có treo thưởng đến nay chưa ai lĩnh. Rất có thể chính là bọn họ."
Ông quay sang nhìn người con thứ hai vẫn còn ngơ ngác, lại so với những gì Tiêu Tấn làm được, không khỏi thở dài: "Từ nay, con cứ ngoan ngoãn ở nhà chăm chỉ luyện võ đi. Đừng có suốt ngày mơ mộng lang bạt giang hồ nữa. Con không biết giang hồ hiểm ác hơn nhiều so với tưởng tượng, sơ sẩy một chút là mất mạng."
Chu Cẩm Khôn nghe xong, mặt mày đầy hổ thẹn.
Hắn nhớ lại, ở biên thành, có lần cùng bằng hữu khinh thường Trần huynh và Tiêu huynh, giọng điệu kẻ hèn cho rằng họ không bằng mình. Giờ nghĩ lại, chỉ thấy xấu hổ đến đỏ bừng cả mặt.
Hắn im lặng một hồi, rồi ngoan ngoãn đáp: "Con biết rồi, cha."
Từ đó về sau, quả thật hắn chăm chỉ tập võ, không còn ồn ào đòi đi phiêu bạt. Thậm chí, cả những bằng hữu từng cùng vui chơi cũng ít dần lui tới.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!