Chương 25: (Vô Đề)

Trần Khinh Dao gom hết số vàng vào, túi trữ vật lập tức chật đi thấy rõ. Nàng thử lựa chọn, tính bỏ bớt vài món không cần thiết cho đỡ chật.

Nhưng nhìn bên này, lại thấy còn dùng được, nhìn sang bên kia, cũng cảm thấy cần. Cuối cùng, chẳng những không bớt được món nào, ngược lại còn phát hiện nhiều vật phẩm trong kho dự trữ không đủ, lần sau lên đường phải đi bổ sung thêm.

Nàng đành gác ý định, nghĩ thầm: "Vậy thì sau này phải luyện một cái túi trữ vật lớn hơn, hoặc cao cấp hơn thì làm thẳng nhẫn trữ vật cho rồi."

Trong tay nàng vẫn còn viên thiên tinh thạch lấy từ núi Phù Phong, kích cỡ không nhỏ nhưng thứ đó vốn để luyện chế bảo thuyền, không thể động đến. Việc này chỉ có thể đợi lên đến Tu Chân giới mới tính.

Ở biên thành nghỉ lại nửa tháng, đấu giá hội cũng đã kết thúc, đến lúc phải rời đi. Tần Hữu Phong có việc khác, nên đi trước. Chu Cẩm Khôn cũng từ biệt trước một ngày.

Hai người dọn dẹp xong, lại lên đường, đánh xe lừa ra khỏi biên thành, tiến vào đất Sở quốc, tiếp tục đi về hướng đông.

Đi được nửa ngày, khi qua một thung lũng bỗng ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc.

Trần Khinh Dao cau mày, vén màn xe nhìn ra ngoài. Mùi máu đậm đặc thế này, tuyệt đối không phải một hai người chết mà thành, giống như nơi này vừa trải qua một trận tàn sát.

Quả nhiên, cách đó không xa, mấy cỗ xe ngựa bị phá nát nằm lăn lóc, mười mấy thi thể ngổn ngang trên đất. Nam có, nữ có, già có, trẻ có, tất cả đều bị người ta cắt mạch máu, máu chảy cạn kiệt mà chết.

Hai người lập tức xuống xe lừa, đi tới kiểm tra.

"A Dao, những người này không biết võ công." Tiêu Tấn nhận định.

Trần Khinh Dao gật đầu. Nhìn trang phục, họ hẳn chỉ là dân thường có chút của cải.

Nàng nhíu mày: "Người nào mà lại điên cuồng đến vậy, ra tay với cả dân lành không chút phòng bị?"

Vết máu còn mới, hung thủ rời đi chưa lâu. Hai người quyết định đi tiếp lên phía trước dò xét.

Xe lừa tạm để lại chỗ cũ, cả hai tăng tốc đuổi theo.

Đi được bảy tám dặm, lại gặp thêm mấy thi thể. Cách giết y hệt, xác còn nóng, trong đó có cả một đứa bé.

Trần Khinh Dao thấy vậy, lửa giận bốc lên, cắn môi, tăng tốc lao đi.

Chẳng mấy chốc, một bóng người hiện trong tầm mắt. Kẻ đó mặc hắc y, vai vác khoan kiếm, trên thân kiếm vẫn còn dính máu, vừa đi vừa huýt sáo điệu bộ lấc cấc.

Nghe tiếng động phía sau, hắn quay đầu lại, nhìn thấy hai người, liền nở nụ cười dữ tợn: "Thì ra là hai con sâu nhỏ!"

Giọng nói có phần quen tai, Trần Khinh Dao suy nghĩ một chút rồi nói: "Giống cái tên dị tộc ở buổi đấu giá hôm nọ."

"Đúng là hắn." Tiêu Tấn gật đầu.

Cả hai lập tức cảnh giác. Hôm đấu giá, trước bao nhiêu cao thủ mà hắn còn dám hung hăng như vậy, chứng tỏ cũng có chỗ dựa. Nghe đồn, kẻ này thành danh đã lâu, đứng trong hàng ngũ cao thủ nhất lưu, thực lực rất mạnh.

Nhưng cho dù kẻ địch có mạnh, Trần Khinh Dao và Tiêu Tấn cũng không có ý lùi bước. Nàng hỏi: "Là ngươi giết những người kia? Vì sao?"

Hắc y nhân cười âm trầm: "Lão tử muốn giết thì giết, cần lý do sao? Vừa hay, giết xong bọn chúng vẫn chưa đã tay, hai đứa tới đúng lúc, ta lấy mạng các ngươi luôn!"

Dứt lời, hắn vung tay, khoan kiếm hóa thành một luồng hắc hồng ánh sáng lao thẳng về phía hai người.

Tiêu Tấn tiến lên nghênh địch, thương trong tay chặn đúng mũi kiếm. Một tiếng "choang" vang lên, thế công bị hóa giải nhưng kiếm khí vẫn mạnh mẽ, rạch lên da hắn đau rát như dao cắt.

Hắn vận lực cổ tay, mượn thế phản kích, khoan kiếm bị bật ngược lại, đâm thẳng về phía hắc y nhân.

Thấy chiêu đầu đã bị cản, hắc y nhân hơi bất ngờ, lập tức nhận ra trong tay Tiêu Tấn chắc chắn có bảo khí. Trong mắt hắn lóe lên tham lam: "Chỉ cần giết được thằng nhóc này, thanh thần binh kia sẽ là của ta!"

Hắn bật cười quái dị, cả người nhảy lên cao, từ trên chém xuống một kiếm như rắn độc mổ mồi, sát khí lạnh thấu xương.

Trần Khinh Dao và Tiêu Tấn đồng thời ra tay. Thương đỡ mũi kiếm, còn chủy thủ thì rời tay bắn đi nhanh như chớp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!