Chương 22: (Vô Đề)

Sau lần trò chuyện hôm đó, Tiêu Tấn đã trở lại bình thường.

Có linh châu treo trên đầu, lại thêm mấy loại tài liệu trận pháp khác mà Trần Khinh Dao tìm được, nàng liền bố trí một trận pháp hạ nhiệt ngay trên xe lừa. Thế là hai người, thêm một con lừa và một con khỉ, lại tiếp tục ung dung lên đường.

Mấy ngày sau, bọn họ đến một tòa thành biên giới. Tiêu Tấn nói, chỉ cần qua khỏi thành này thì đã không còn là lãnh thổ Đại Yến nữa, mà thuộc về nước láng giềng

- Sở quốc.

Chẳng qua, Yến và Sở hai nước vốn giao thương qua lại rất nhiều, phong tục tập quán cũng chẳng khác nhau bao nhiêu. Người dân hai bên còn thường qua lại, cưới gả nên hiếm khi phát sinh mâu thuẫn.

Biên thành tuy không lớn, nhưng cư dân trong thành lại rất đông. Trên phố xá tấp nập, ngoài hàng hóa hai nước Yến – Sở, còn có không ít sản phẩm đến từ những quốc gia khác. Thương nhân tứ xứ tụ hội, giao dịch rôm rả, tin tức cũng vì thế mà đặc biệt linh thông.

Trần Khinh Dao và Tiêu Tấn chọn một khách đ**m nghỉ ngơi. Sau khi dọn dẹp, cả hai xuống lầu dùng cơm chiều.

Đúng lúc cơm tối, đại sảnh chật kín khách, chỉ còn lại bàn của hai thương nhân. Họ đành ngồi ghép vào.

Hai thương nhân kia vừa ngồi xuống đã thao thao bất tuyệt, từ chuyện hàng hóa phẩm chất, giá cả, đường sá xa gần, cho đến nạn cướp bóc rồi cuối cùng lạc sang chuyện giang hồ.

Gã thương nhân hơi béo nói: "Hôm qua ta gặp một người đồng hành đến từ Vĩnh Nhạc thành. Theo hắn kể, tên hái hoa tặc số một giang hồ được gọi là Bách Hoa công tử, đã bị người ta phế bỏ võ công rồi!"

Người còn lại gầy hơn, kinh ngạc hỏi: "Nghe đồn Bách Hoa công tử khinh công xuất quỷ nhập thần, ngay cả cao thủ nhất lưu cũng khó mà đuổi kịp. Không biết hắn bại dưới tay vị đại hiệp nào vậy?"

Thương nhân béo vỗ ngực chắc chắn: "Thiên chân vạn xác*! Bị người ta đánh gãy gân chân, phế võ công, ném thẳng trước cửa nha môn. Bọn nha dịch canh đêm nói, ra tay có hai người, dáng dấp tựa như thiếu niên."

Người gầy xuýt xoa: "Tuổi còn trẻ đã có thể bắt giữ Bách Hoa công tử, hai vị thiếu hiệp này sau này thành tựu chắc chắn không lường được."

Thương nhân béo lại hạ giọng thần bí: "Nhắc đến thành tựu, trên giang hồ kẻ nào chẳng muốn trở thành tông sư? Các ngươi biết không, Đại Yến ta vừa mới xuất hiện thêm một vị tông sư!"

Tin này vừa nói ra liền khiến người nghe chấn động.

Trên giang hồ, số lượng tông sư ít đến đáng thương. Nếu tính cả thiên hạ, tổng cộng mới có khoảng mười người. Trong đó, Đại Yến chiếm bốn vị, vốn đã vượt trội các quốc gia khác. Nếu lại thêm một vị nữa, địa vị bá chủ của Đại Yến càng vững chắc.

Nhưng tông sư đâu dễ mà có. Ngay cả các cường quốc, nhiều lắm cũng chỉ một hoặc hai vị, thậm chí có nước chẳng có lấy một người. Ngay cả Đại Yến, lần cuối xuất hiện một vị tông sư cũng đã cách đây hơn 20 năm.

Người gầy nghe vậy thì hít một hơi lạnh: "Chuyện này có thật không?"

Thương nhân béo cười đắc ý: "Loại chuyện này, chẳng lẽ làm giả được sao? Chỉ là tin tức còn chưa kịp truyền rộng thôi."

Trần Khinh Dao khẽ liếc Tiêu Tấn một cái, trong lòng đã đoán được tám phần vị tông sư này, e rằng chính là ông ngoại hắn.

Mấy bàn xung quanh cũng bị lời bàn tán thu hút, có người nhịn không nổi lên tiếng:"Không biết vị tân tông sư này là ai?"

Thấy mọi người chăm chú nhìn mình, thương nhân béo hắng giọng, càng thêm đắc ý, liền nói thẳng: "Chính là Tần Hữu Phong, Tần đại hiệp!"

Có người nghe xong, ngẫm nghĩ rồi trố mắt: "Không phải là vị năm xưa được xưng đệ nhất mỹ nam tử giang hồ kia sao?"

Trần Khinh Dao đang húp canh, vừa nghe liền sặc, phải vội che miệng ho khan.

Tiêu Tấn lo lắng: "A Dao, làm sao thế?"

Nàng xua tay ra hiệu không sao. Nhưng trong lòng lại thấy buồn cười. Không ngờ ông ngoại hắn còn có cái danh hiệu "đệ nhất mỹ nam tử", khó trách vừa bước vào giang hồ đã khiến bao nữ hiệp ngưỡng mộ. Lẽ nào… ông thực ra ẩn cư trong núi là để tránh đào hoa kiếp?

Người khác vẫn chưa để ý đến bọn họ. Thương nhân béo tiếp tục: "Không sai, chính là hắn! Năm xưa, Tần đại hiệp từng là cao thủ tuyệt đỉnh trẻ tuổi nhất. Giờ đây, lại thành tông sư trẻ nhất! Cuối năm ngoái, hắn từng giao thủ với một cao thủ Sở quốc, khi ấy bị thương, ai ngờ nay vừa thành tông sư liền sang Sở quốc hạ chiến thư, chỉ một chiêu đã đánh bại đối phương!

Vì trận chiến diễn ra trên đất Sở, người Sở sợ mất mặt nên mới không công bố mà thôi."

Lời vừa dứt, đám thương nhân Đại Yến ai nấy đều phấn chấn, cảm thấy mặt mũi rạng rỡ. Còn thương nhân ngoại quốc thì im lặng, vài người lộ rõ vẻ lo âu.

Dù giang hồ không thuộc về triều đình, nhưng số lượng tông sư lại trực tiếp ảnh hưởng đến thế lực và niềm tin quốc gia. Đại Yến vốn đã cường thịnh, nay lại thêm một vị tông sư, lỡ như triều đình nảy sinh ý định xâm lược, các tiểu quốc, nhược quốc làm sao chống đỡ?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!