Chương 21: (Vô Đề)

Một lát sau, trong xe lừa mới lại vang lên âm thanh.

Tiêu Tấn hơi cứng đờ, gượng cười nói: "A Dao, ta vừa rồi hình như nghe nhầm cái gì?"

Trần Khinh Dao bất lực: "Ta thấy ngươi hẳn là còn chưa tới cái tuổi lẩm cẩm đâu."

Biết nàng là nữ rồi, lại khó tiếp nhận đến vậy sao?

Nàng cũng đâu cố tình giấu giếm hắn, lúc trước chọn cải nam trang chỉ vì một cô gái đơn độc sinh hoạt bên ngoài không an toàn. Về sau không đổi lại nữ trang, hoàn toàn chỉ vì tiện đường mà thôi.

Tiêu Tấn nghĩ nàng không vui nên vội vã nói: "Không… Chỉ là có chút đột ngột thôi."

"Từ từ quen rồi sẽ thấy quen, tới lúc đó thì chẳng còn gì đột ngột nữa." Trần Khinh Dao phẩy tay, dừng câu chuyện này lại rồi bắt đầu nhập tĩnh tu luyện.

Trong đan điền nàng hiện đã có hai mươi mốt luồng linh khí xoáy mà muốn đạt tới Luyện Khí tầng năm viên mãn thì cần ba mươi hai luồng vẫn còn cách khá xa.

Càng về sau, cảnh giới càng khó tăng nhưng thứ nàng theo đuổi vốn chưa từng là tốc độ. Dù là Luyện Khí tầng một hay Luyện Khí tầng năm, nàng đều làm đâu chắc đấy, đặt nền tảng vững vàng.

Từ đó về sau, tuy Tiêu Tấn không biểu hiện gì lạ nhưng rõ ràng trở nên câu nệ hơn trước.

Xe lừa vốn không rộng rãi, thường ngày hai người cùng ngồi bên trong, giữa họ chỉ còn khoảng cách một bàn tay. Thế mà hiện tại, Tiêu Tấn lại cố tình dịch ra xa thêm một bàn tay như vậy cho dù có động tác hơi lớn một chút cũng không sợ vô tình chạm vào đối phương.

Trần Khinh Dao cũng nhận ra nhưng không để tâm. Dù sao hắn cũng là thiếu niên lớn lên trong ảnh hưởng lễ giáo nam nữ phòng bị của cổ đại, cần cho người ta thời gian thích ứng cũng đúng thôi.

Rời khỏi thành Vĩnh Nhạc, bọn họ lại rong ruổi trên đường mấy ngày. Đến trưa hôm nay, trên một đoạn đường núi rừng, Trần Khinh Dao bảo con khỉ nhỏ dừng xe nghỉ ngơi.

Thời tiết ngày một nóng, đúng lúc chính ngọ, ánh mặt trời chói chang, trong xe lừa hầm hập oi bức. Nếu vén màn lên thì sẽ bị người ngoài trông thấy bọn họ đang ngồi tĩnh tọa bên trong.

Trần Khinh Dao suy nghĩ, có nên luyện chế một pháp khí hạ nhiệt hay không.

Nhưng pháp khí loại này cần linh khí duy trì. Một khi ngừng truyền linh khí thì nó sẽ mất tác dụng. Chẳng lẽ lại phải thay phiên, một người tu luyện, một người làm "cục sạc" cung cấp linh khí cho pháp khí?

Nếu không muốn lúc nào cũng dán mắt trông coi thì chỉ có thể dùng linh thạch để duy trì nhưng linh thạch thì hiện tại bọn họ lại không có. Linh châu thì còn miễn cưỡng có thể dùng, song tình trạng cũng chẳng khá hơn.

Ngoài ra, nàng còn có thể chọn bày một pháp trận hạ nhiệt nhưng pháp trận cũng như vậy, cần linh thạch hoặc linh châu để duy trì.

Hai thứ đó vốn là tiền tệ thông dụng trong tu chân giới. Linh thạch có bốn cấp: hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm, cực phẩm, mỗi bậc lại gấp trăm lần bậc dưới.

Còn linh châu thì cấp bậc còn thấp hơn cả hạ phẩm linh thạch. Chúng là phế liệu cắt ra sau khi luyện chế linh thạch, hoặc hình thành từ những linh mạch quá nhỏ yếu không đủ kết tụ thành linh thạch. Một trăm viên linh châu mới đổi được một khối hạ phẩm linh thạch.

Nhưng hiện tại, ngay cả loại thấp kém nhất là linh châu, Trần Khinh Dao và Tiêu Tấn đều không có.

Quả thật nghèo đến đáng thương.

Nàng thở dài cảm thán, chợt nghe bên tai có tiếng nước suối róc rách, bèn vừa đi về hướng đó vừa nói với Tiêu Tấn: "Ta đi rửa mặt một chút."

Tiêu Tấn vốn định đi theo nhưng nghe thấy vậy thì lập tức dừng bước.

Hắn đứng tại chỗ chờ một lát, bên dòng suối truyền đến tiếng nước bì bõm là A Dao xuống nước sao?

Trong lòng hắn bỗng thấy hơi gượng gạo, dường như chỉ cần nghe thấy tiếng nước thôi cũng đã như là mạo phạm nàng rồi. Thế là hắn xoay người đi về hướng khác.

Đi được mấy bước, hắn dừng lại lắng nghe, vẫn còn nghe thấy tiếng nước. Lại đi thêm vài bước, vẫn nghe được, chỉ đành tiếp tục đi xa hơn nữa.

Đi mãi, đi mãi… rồi bóng dáng hắn bỗng nhiên biến mất khỏi mặt đất.

Trần Khinh Dao sau khi vui đùa với nước một lát mới trở lại. Vừa về đến bên xe lừa, nàng phát hiện cả con khỉ nhỏ lẫn Tiêu Tấn đều chẳng thấy đâu.

Nàng đảo mắt nhìn khắp nơi, trong rừng chỉ toàn cây cối xanh rậm, hoàn toàn không thấy bóng người, không khỏi nghi hoặc hỏi con lừa: "Khôi Khôi, bọn họ đâu rồi?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!