Trăng sáng treo cao, hoa đăng lộng lẫy.
Dưới ánh đèn, người ta trao nhau từng ánh mắt, cảm xúc xấu hổ từng giọt, từng giọt lan tỏa.
Thấy Trần Khinh Dao không đáp lại gì, nữ hài cho rằng nàng đối với mình vô tình, lập tức đỏ mắt che mặt quay đầu chạy đi.
Thật ra Trần Khinh Dao chỉ là hoàn toàn không phản ứng mà thôi, bởi từ trước đến nay nàng vẫn trang điểm thiếu niên nên đối với nữ hài cũng đã quen thuộc với loại tình huống này. Chỉ là lúc này, nàng rõ ràng thấy nữ hài từ đầu đã ngắm Tiêu Tấn vài lần, sao bỗng dưng lại quan tâm đến nàng? Nghĩ trăm lần cũng không ra, càng nghĩ càng hoang mang.
Đi đến cuối con phố, linh quang trong đầu Trần Khinh Dao chợt lóe, nàng quay đầu nhìn chằm chằm Tiêu Tấn.
Tiêu Tấn cũng ngây ra bị nàng nhìn đến hoàn hồn, "A Dao, sao vậy?"
Trần Khinh Dao không đáp, chỉ vuốt cằm, không gật đầu.
Nàng như đoán được nguyên do, nữ hài đó tám phần vì thấy Tiêu Tấn lớn lên tuyệt mỹ, lại ngộ nhận hắn là nữ giả nam trang, qua vài lần quan sát, đại khái tưởng xác định hắn và chính mình là một đôi.
Nghĩ thông suốt điểm này, nàng có hơi dở khóc dở cười.
Tiêu Tấn là thật sự không giả làm nam mà nàng mới chính là cô nương nữ giả nam trang đây !
Trần Khinh Dao không dám ở lại phố lâu, sợ lại chọc đến cô nương khác tổn thương, vội tìm đến khách đ**m để dàn xếp chỗ nghỉ.
Sau khi nói chuyện phiếm với tiểu nhị ở đ**m, nàng mới biết Vĩnh Nhạc thành có truyền thống trồng nhiều hoa mẫu đơn, từ vài năm trước, một số thương hộ liên hợp mở yến tiệc ngắm hoa, sau đó dần dần trở thành sự kiện trọng đại. Nhiều thanh niên nam nữ nhân cơ hội này tìm nhân duyên, mong gặp phu quân, nương tử phù hợp.
Quả nhiên, từ xưa đến nay, bất cứ ngày hội nào cũng trở thành nơi tập trung cho người độc thân.
Một đêm trôi qua, ngày hôm sau, Trần Khinh Dao theo thường lệ đi mua sắm một số vật phẩm trong thành rồi nghe ngóng được một sự kiện.
Trên giang hồ dạo gần đây bông dưng xuất hiện một tên nổi danh hái hoa tặc, goị là Bách Hoa công tử, nghe đồn dáng vẻ tuấn mỹ, phong thái nhẹ nhàng, thích nhất những nữ tử khuê các. Mỗi mùa xuân, y để lại một đóa hoa tươi rồi tiêu sái rời đi.
Đêm qua, Bách Hoa công tử vừa xuất hiện ở Vĩnh Nhạc thành liền gây hại cho nữ nhi nhà Lưu viên ngoại. Lúc này toàn thành đều bàn tán chuyện này.
Trần Khinh Dao nghe xong, chỉ lạnh lùng cười. Cái gì thương hoa thiết ngọc, tự xưng phong lưu chỉ là cưỡng gian phạm pháp thôi.
Tiêu Tấn hiểu tính nàng, thấy vậy liền nói: "A Dao, không bằng chúng ta ở lại mấy ngày?"
Trần Khinh Dao gật đầu. Nếu không gặp phải chuyện này, nàng vẫn chưa có kế hoạch nhưng vừa khéo gặp sự việc lại vừa thấy nhiều thiếu nữ hoa quý, tự giác không thể mặc kệ tên hái hoa tặc tự do gây hại.
Vấn đề tiếp theo là làm sao bắt được đối phương.
Vĩnh Nhạc thành là thành lớn, dân số mười vạn người, muốn trong nhiều người tìm ra một tên hái hoa tặc ngụy trang, cực kỳ khó khăn. Không thể chờ đến khi y tái phạm mới hành động e là lúc đó đã muộn.
Trần Khinh Dao nhíu mày suy nghĩ thật lâu, cuối cùng nghĩ ra một biện pháp: "Chúng ta chủ động xuất kích!"
"Ý của A Dao là tìm một cô nương để dụ tên trộm ra?" Tiêu Tấn đoán.
"Không tồi" Trần Khinh Dao đáp, "Bình thường nữ tử trong khuê phòng cũng sợ mạo hiểm, lo thanh danh bị ảnh hưởng cho nên chúng ta phải tự mình ra tay."
Tiêu Tấn ngẩn ra rồi đôi mắt hơi mở to : "A Dao là muốn…"
"Giả nữ trang." Trần Khinh Dao chậm rãi nói.
Nói xong, Trần Khinh Dao thoáng cảm giác lời này có chút khác lạ, rốt cuộc nàng vốn là nữ hẳn là trở về hình hài nữ trang?
Đúng rồi, nàng đã cùng Tiêu Tấn nói qua mình là nữ chưa nhỉ?
Đối diện, Tiêu Tấn chỉ thoáng chần chờ, ngay sau đó kiên định nói: "A Dao, để ta làm cho."
Trần Khinh Dao hơi há hốc mồm, nàng biết Tiêu Tấn thích giúp nàng làm việc lại không nghĩ tới hắn đối với chuyện giả nữ trang lại tích cực như vậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!