Chương 2: (Vô Đề)

Có thể xử lý được gã áo xám lần này, phần lớn là nhờ vận khí. Đối diện một tu sĩ, nếu không phải đối phương vừa bị trọng thương, lại thêm bất ngờ không phòng bị thì e rằng ngay cả cơ hội chạy trốn Trần Khinh Dao cũng chẳng có.

Nguy hiểm đã được giải trừ, nàng ngẩng đầu nhìn sắc trời, không dám chần chừ, bước chân càng nhanh xuống núi.

Tuy hôm nay coi như có được chút thu hoạch ngoài ý muốn nhưng gạo với mì vẫn phải mua ở dưới chân núi, bằng không tối nay chắc phải nhịn đói.

Cũng may đoạn đường này là lối đi quen, nếu đổi thành người thường, e rằng hai canh giờ cũng chưa xuống núi được. Nàng chỉ mất nửa thời gian đã tới chân núi.

Một con sông nhỏ uốn lượn theo triền núi chảy ra, bên kia bờ là một ngôi thôn. Những cô gái xinh xắn từng cười chào nàng đều sống ở đó.

Trần Khinh Dao không qua sông, men theo bờ đi tiếp, lại thêm nửa canh giờ, xa xa đã thấy tường thành của trấn.

Đến nơi, nàng mới phát hiện hôm nay đúng dịp phiên chợ lớn tháng năm.

Người khắp bốn phương tụ về, đường phố chen chúc, rộn ràng tiếng rao hàng. Hai bên con đường lát đá xanh, những sạp hàng dựng san sát, tiếng mua bán không ngớt bên tai.

Trần Khinh Dao len lỏi qua đám đông, đi vào hiệu thuốc.

Tiểu nhị trong tiệm là người quen thấy nàng thì lập tức hồ hởi chào hỏi, rồi hướng vào trong gọi lớn: "Chưởng quầy, Trần tiểu ca trên núi Phượng Ngọa tới rồi!"

Lập tức một ông chưởng quầy mập mạp từ trong phòng bước ra, mặt mày hớn hở, nửa đùa nửa thật: "Trần tiểu ca bấy lâu chẳng thấy bóng dáng, trước đó quản sự Lý còn bảo ta thuốc trong tiệm này không còn được tốt. Hắn nào biết, loại hàng tốt đó đều do tiểu ca ngươi hái, chỗ khác làm sao có được phẩm chất thế này."

Trần Khinh Dao bán dược liệu đã vài năm, trấn nhỏ này chỉ có một y quán và một hiệu thuốc. Y quán thì kênh kiệu hay ép giá, nàng chỉ tới một lần rồi thôi, từ đó về sau đều giao dịch với hiệu thuốc.

Chưởng quầy mừng còn hơn bắt được vàng. Dù một năm nàng chỉ xuống vài lần, nhưng lần nào cũng mang hàng hiếm.

Lần trước, nàng còn hái được mấy củ sâm rừng trên ba mươi năm tuổi, rễ nguyên vẹn, phẩm chất thượng hạng, ngay trong ngày đã bị quản sự của Lý gia mua đi. Chưởng quầy chẳng những kiếm đậm, còn kết giao thêm được một mối quan hệ.

Cho nên bây giờ nhìn thấy Trần Khinh Dao, ông chẳng khác nào thấy bảo bối biết đi.

Trần Khinh Dao chỉ mỉm cười: "Vừa mới qua một mùa đông cũng chẳng hái được thuốc gì quý."

Đương nhiên đó chỉ là lời lấy lệ những dược liệu tốt nhất, nàng đều giữ lại, không muốn phô ra quá nhiều. Sống một mình thì càng phải cẩn thận.

Nàng đem sọt cởi xuống, lấy một túi vải đặt lên quầy.

Không đợi tiểu nhị lại gần, chưởng quầy đã tự tay mở ra, cẩn thận từng chút.

Đầu tiên hiện ra mấy củ nhân sâm rừng, nhìn niên đại chừng mười năm, tuy chưa phải thượng phẩm nhưng cũng không tồi.

Chưởng quầy gật gù hài lòng, nghĩ rằng chừng này cũng đủ bán cho Lý phủ. Ông đánh giá xong lại thấy trong túi còn có một cục nâu xám, lông mao lởm chởm, hơi khô quắt, mùi lại khó ngửi.

"Đây là… xạ hương?" – ông cau mày.

Xạ hương vốn hiếm, nghe nói chỉ có trên sườn núi Phượng Ngọa mà nơi đó chẳng mấy ai dám bén mảng. Trong tiệm của ông, thứ xạ hương có được đều là hàng vận từ nơi khác, hầu như chưa từng thấy loại còn nguyên da lông thế này.

Trần Khinh Dao gật đầu: "Trước đây trong núi tình cờ nhặt được, con xạ bị thú hoang ăn mất, chỉ còn sót lại chút xác, may túi hương vẫn còn."

Khóe miệng chưởng quầy giật giật. Ông vốn quen rằng hàng Trần tiểu ca mang tới luôn là thứ tốt nhưng vô cớ mà cũng nhặt được cả xạ hương quý giá thế này thì thật đúng là vận may hiếm có.

"Thứ này, trong tiệm có mua không?" – Trần Khinh Dao khẽ nhăn mặt, hiển nhiên không thích mùi tanh.

Xạ hương chỉ khi hòa tan mới tỏa mùi dễ chịu, còn ở dạng nguyên thì toàn mùi nồng hắc, khó chịu vô cùng.

"Mua, dĩ nhiên là mua!" – Chưởng quầy đáp vội.

Trong lòng ông đã tính toán đâu vào đấy rằng mặt hàng này phải bán cho Lý gia.

Ở trấn này, chỉ có vài nhà giàu mới dám dùng thuốc bổ quý mà Lý gia là đứng đầu. Lý lão gia đã ngoài năm mươi, vừa mới nạp thêm tiểu thiếp, hậu viện đang lúc huyên náo. Xạ hương không chỉ là dược liệu, mà còn là thánh phẩm dưỡng nhan, giúp da dẻ hồng hào, mềm mịn như ngọc. Mấy phu nhân, tiểu thiếp trong Lý phủ hẳn sẽ mê mẩn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!