Chương 16: (Vô Đề)

Con rùa già này sống đã mấy trăm năm, sớm tu luyện thành yêu thú. Nó thèm khát máu thịt của Trần Khinh Dao và Tiêu Tấn nhưng ngược lại, đối với hai người bọn họ mà nói, toàn thân nó cũng đều là báu vật.

Máu của nó là nơi tinh hoa tụ hội, chỉ cần phối thêm vài loại dược liệu ôn hòa, có thể luyện thành Khí Huyết Đan, giúp tu sĩ cường kiện thân thể, nâng cao thể chất.

Mai rùa lại là tài liệu luyện khí thượng hạng, đặc biệt thích hợp để rèn pháp khí phòng ngự, hiếm có vô cùng.

Thịt yêu thú vốn ẩn chứa linh khí hoặc trực tiếp ăn hoặc luyện thành đan dược, đều có công hiệu.

Chỉ là thân thể con rùa quá lớn, xử lý cũng vô cùng phiền toái.

Trần Khinh Dao lấy ra vài cái chum lớn, mỗi chum có thể chứa hai ba mươi cân máu, phải đổ đầy ba chum mới gom hết quy huyết.

Tiếp đó, nàng cùng Tiêu Tấn bắt tay xẻ thịt. Hai người phải dốc hết sức, từ nửa đêm làm mãi tới lúc trời hửng rốt cuộc cũng xử lý xong mấy trăm cân thịt yêu thú, tất cả đều thu vào túi trữ vật.

Cuối cùng, còn lại trước mặt bọn họ chính là cái mai rùa to chẳng khác gì một con thuyền nhỏ.

Trần Khinh Dao vẫy tay, thu luôn mai rùa vào túi, ngẩng đầu nhìn sắc trời đã sắp sáng, liền quay sang nói với Tiêu Tấn: "Nơi này hoang vu vắng vẻ, chi bằng chúng ta nghỉ lại một thời gian, vừa củng cố tu vi, ta cũng tiện tay luyện thêm mấy lò đan."

Trận chiến vừa rồi, cả hai đều thu được lĩnh ngộ, cần kịp thời tiêu hóa.

Hai người rời bờ sông, tìm một chỗ yên tĩnh. Trần Khinh Dao khoanh chân, điều tức khôi phục linh lực.

Nàng hiện đã ngưng tụ được mười sáu luồng linh khí xoáy, ở vào giai đoạn viên mãn của Luyện Khí tầng bốn. Lúc này nàng hít vào thở ra đại lượng linh khí, đan điền lại ngưng tụ thêm luồng xoáy thứ mười bảy, thuận thế tiến thẳng vào Luyện Khí tầng năm.

Vận hành công pháp, dẫn linh khí vận chuyển qua vài chu thiên, chờ luồng xoáy mới ổn định, nàng mới mở mắt.

Thấy Tiêu Tấn còn đang nhập định, nàng không quấy rầy mà đi sang một bên bắt đầu luyện đan.

Trước tiên, nàng luyện Hồi Xuân Đan, dự trữ thêm vài viên để phòng bất trắc. Nếu gặp phải yêu thú hung hiểm như lão rùa ban nãy, cũng không sợ bị thương quá nặng.

Linh dược lấy từ núi Phù Phong còn dư hai cây chủ dược, cộng thêm phụ dược, đủ luyện hai lò.

Hồi Xuân Đan chính là loại đan dược đầu tiên nàng học lại cũng là thứ nàng luyện tập nhiều nhất trong truyền thừa. Lần này khai lò, quả nhiên thuận buồm xuôi gió, luyện chế vô cùng trôi chảy.

Lò thứ nhất ra được ba viên, trong đó có một viên thượng phẩm, hai viên trung phẩm.

Viên thượng phẩm tròn đầy, sắc xanh ngọc, nửa trong suốt, lấp lánh như bảo thạch, tinh mỹ tuyệt luân. So với trung phẩm, dược lực ẩn chứa bên trong mạnh mẽ hơn hẳn, cơ hồ muốn tràn ra ngoài.

Trần Khinh Dao nâng niu ngắm nghía một lúc, mới cẩn thận thu vào hộp gỗ. Nhìn hộp thì thô ráp, còn viên đan bên trong lại tròn trịa xinh đẹp, nàng không khỏi lẩm bẩm:

"Giống như phẩm cách đều bị kéo thấp xuống."

Rồi nàng tiếp tục luyện lò thứ hai. Tuy lần này không ra thượng phẩm nhưng cũng được bốn viên trung phẩm, tính ra là có tiến bộ.

Sau đó nàng chuyển sang luyện Tụ Linh Đan, hai lò tổng cộng tám viên, đều đạt trung phẩm.

Luyện xong, nàng ngồi tĩnh tọa khôi phục linh lực, rồi lại nhập vào truyền thừa, luyện tập cách chế tạo Khí Huyết Đan.

Đến khi ý thức thoát ra, trời đã lại tối.

Ở cách đó không xa, Tiêu Tấn đang nhóm lửa, đưa lưng về phía nàng, dường như đang chế biến gì đó. Một mùi thơm lạ lùng lan tỏa trong không khí, khiến bụng nàng lập tức sôi lên.

Trần Khinh Dao đứng dậy bước tới, còn chưa kịp hỏi, Tiêu Tấn đã quay đầu lại, mỉm cười: "A Dao chờ thêm chút nữa, cơm chiều sắp xong rồi."

Trước mặt hắn là một cái nồi đất đang sôi ùng ục, canh trắng ngà, nổi lềnh bềnh vài bông nấm, bên cạnh còn nướng mấy cái bánh màn thầu. Hương thơm nức mũi, khiến người ta nuốt nước bọt không thôi.

Trần Khinh Dao ngồi xổm xuống, hít một hơi thật sâu mùi thơm tỏa ra từ nồi canh, khen ngợi:

"Ngươi càng ngày càng giỏi nấu ăn."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!