Chương 14: (Vô Đề)

Mưa rơi đến nửa đêm mới ngừng, sáng sớm hôm sau, Trần Khinh Dao cùng Tiêu Tấn rời khỏi ngôi miếu hoang.

Đất trong rừng vẫn còn ướt, bước chân dẫm lên lá khô vang lên những tiếng cộp cộp giòn giã.

Hai người tìm thấy thi thể của Âm Dương Song Sát, lục soát một phen, chỉ kiếm được vài đồng bạc lẻ cùng một quyển tà công. Trần Khinh Dao nghĩ nghĩ liền đem tà công thiêu hủy vốn định đào hố chôn hai cái xác. Nhưng nghĩ lại, loại tội ác chồng chất thế này nên để thiên hạ đều biết bọn chúng đã đền tội, tránh cho sau này có kẻ mượn danh Âm Dương Song Sát mà hại người.

Thế là nàng thu xác vào túi trữ vật, tính sau khi đến thành thì giao cho nha môn.

Nhìn đống bạc vụn ít ỏi trên tay, nàng không nhịn được hỏi Tiêu Tấn: "Trên giang hồ giàu nghèo cách biệt có lớn lắm không?"

Ví như đám sơn tặc lần trước, tên đầu lĩnh còn có vài trăm lượng bạc, còn đám lâu la thì chỉ lèo tèo vài đồng tiền lẻ. Đêm qua gặp người của Thanh Vân Bảo, ai nấy đều cao to, quần áo sang trọng, vừa nhìn đã biết là phú quý.

Thế mà hai ác nhân như Âm Dương Song Sát, vốn cũng là nhân vật không nhỏ, toàn thân gia sản lại chẳng qua mấy lượng bạc vụn.

Tiêu Tấn thấy nàng buồn bực, liền mỉm cười giải thích:"Có sự khác biệt rõ ràng. Môn phái và gia tộc lớn thường có sản nghiệp, bởi vậy họ đều giàu có. Còn những kẻ không làm lụng, không chịu dựa vào ai thì thường nghèo túng."

Nói cách khác, hành tẩu giang hồ cũng phải biết cần cù kiếm sống, nếu không thì cuộc đời chỉ có nghèo đói và thất vọng.

Đương nhiên, con nhà giàu thì không tính vào loại này.

Xử lý xong Âm Dương Song Sát, hai người tiếp tục lên đường. Một mạch thuận lợi, ba ngày sau đến được Thanh Mộc Thành, nằm phía đông Nghi An Thành.

Còn chưa vào thành đã nghe thấy náo nhiệt, cửa thành người ra kẻ vào tấp nập, ngoài dân bản địa còn có không ít giang hồ nhân sĩ.

Trần Khinh Dao dắt xe lừa, đi cùng Tiêu Tấn giữa dòng người, vô tình nghe được chuyện, mới biết hóa ra trong thành có một vị võ lâm tiền bối sắp mừng thọ 60, người từ khắp nơi kéo đến chúc thọ.

Nàng nhỏ giọng hỏi: "Vị tiền bối kia rất có danh tiếng sao?"

Tiêu Tấn gật đầu: "Hoàng lão tiền bối, nghĩa khí ngút trời, ghét ác như thù, thanh danh vang xa trên giang hồ."

Trần Khinh Dao tò mò:"Thế võ công của ông ta thế nào?"

Tiêu Tấn suy nghĩ rồi đáp:"Nghe nói hai mươi năm trước đã bước vào hàng cao thủ nhất lưu."

Nói đến đây, nàng liền hiểu.

Qua thời gian ở cùng Tiêu Tấn, nàng đã nắm được cách phân chia trong giang hồ tỉ như nhân vật cấp tông sư thì đếm trên đầu ngón tay; cao thủ đứng đầu thì nhiều hơn chút nhưng cũng chỉ vài chục người kế đó mới đến nhất lưu.

Nếu Hoàng lão tiền bối hai mươi năm trước đã là nhất lưu thì nay tất nhiên còn mạnh hơn, có lẽ chỉ cách hàng cao thủ đứng đầu một bước, thậm chí có thể lọt vào top hai mươi người mạnh nhất giang hồ.

Bảo sao đại thọ sáu mươi của ông lại có nhiều người tới chúc mừng như vậy.

Dù vậy, náo nhiệt này cũng chẳng liên quan gì đến họ. Hai người tìm được khách đ**m, thuê hai phòng, rửa mặt thu dọn, ăn chút gì đó rồi quay lại phòng tĩnh tâm tu luyện.

Đêm khuya, Trần Khinh Dao đẩy cửa sổ, lặng lẽ nhảy ra, hướng nha môn mà đi. Nửa canh giờ sau, nàng lại lặng yên trèo cửa sổ trở về, tiếp tục tu luyện.

Sáng hôm sau, hai người cùng ăn sáng ở một quán ven đường.

Trên con phố náo nhiệt, người qua kẻ lại bàn tán xôn xao về một chuyện lạ đôi ác nhân khét tiếng Âm Dương Song Sát, không biết vì sao lại bị g**t ch*t, ném xác ngay trước cổng nha môn!

Có người đoán rằng bọn họ xui xẻo đụng trúng cao thủ tuyệt đỉnh, cuối cùng phải tự gánh hậu quả; có kẻ lại cho rằng người ra tay là bằng hữu của Hoàng lão tiền bối, coi như món quà mừng thọ thậm chí còn có lời đồn rằng chính hai kẻ kia nổi lên hiềm khích rồi tàn sát lẫn nhau. Đủ loại lời ra tiếng vào, nhưng chẳng ai đưa ra được kết luận chắc chắn.

"Ta biết là ai giết bọn chúng!" Bất ngờ, một giọng nói vang lớn cắt ngang đám đông.

Mọi người lập tức ngoái nhìn. Ngay cả Trần Khinh Dao cũng ngẩng đầu nhìn sang.

Ở tửu lâu đối diện, lầu hai bên cửa sổ có một bàn tụ tập vài công tử mặc hoa phục. Người vừa lên tiếng chính là cẩm y thiếu niên mà nàng từng gặp ở miếu hoang hôm nọ

- Chu Cẩm Khôn, công tử phú nhị đại của Thanh Vân Bảo.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!