Chương 13: (Vô Đề)

Trần Khinh Dao bắt đầu toàn lực vẽ Phong Nhận Phù.

Với linh lực trong đan điền hiện tại, nàng chỉ có thể vẽ được một lá mỗi lần. Vẽ xong liền ngồi xuống khôi phục, khôi phục xong lại tiếp tục.

Cứ như thế liên tục gần mười ngày mới dừng lại.

Trong khoảng thời gian đó, ngoài việc tu luyện, Tiêu Tấn cũng giúp nàng chế tạo bùa, làm ra đến mấy ngàn lá. Tính ra, dù về sau Khinh Dao có dùng mười lá bùa mỗi ngày thì số đó cũng đủ cho nàng dùng hai ba năm.

Nàng vội vã ngăn lại, nếu tiếp tục làm nữa, e rằng đến cả túi trữ vật cũng không chứa nổi.

Nói đến túi trữ vật, hiện tại trên đỉnh có sẵn thiên tinh thạch, Trần Khinh Dao liền luyện chế một cái đưa cho Tiêu Tấn.

Thật ra nàng còn muốn làm vũ khí riêng cho cả hai, chỉ tiếc thực lực bây giờ chưa đủ, đành tạm gác lại.

Bọn họ dừng chân trong sơn cốc nửa tháng, sau đó thu dọn chuẩn bị rời đi.

Trong rừng linh trúc phía sau, một mảnh nhỏ đã bị chặt để làm bùa, phần còn lại để mặc cho nó tiếp tục sinh trưởng.

Phòng luyện khí, toàn bộ tài liệu cũng được mang đi. Trong cốc có nhiều linh dược, Khinh Dao chỉ hái vài chục cây đã trưởng thành, phần cây non để nguyên tại chỗ, còn cẩn thận nhổ cỏ và tưới mấy lần linh vũ.

Nơi động phủ tu tiên này vốn là do Tiêu Tấn tìm được từ bản đồ tàng bảo, sau lại nhờ Khinh Dao phá trận mà tiến vào. Xét ra cũng coi như hai người cùng phát hiện nên bên trong vật phẩm, ai cũng không đặt nặng chuyện phân chia. Hai túi trữ vật thì cứ bỏ đầy một cái, cái còn lại để đồ khác. Khinh Dao còn nhét thêm một lá phong nhận phù vào túi của Tiêu Tấn cho hắn phòng thân.

Tuy quen biết chưa lâu nhưng giữa hai người đã có sự tin tưởng như đồng bạn, nhiều việc không cần phải nói ra rõ ràng.

Kéo xe lừa đứng ở cửa cốc, Khinh Dao gọi con khỉ nhỏ:"Chi Chi, phải đi rồi!"

"Chi chi chi " tiếng đáp lại vang lên từ xa, nghe kỹ thì phát ra trong rừng linh trúc.

Một lúc sau, một bóng dáng vàng óng lao vụt ra từ rừng, lắc lư chạy về phía này.

Đến nơi, Khinh Dao mới phát hiện con khỉ nhỏ đang ôm theo một vật màu xanh nhạt, to bằng nửa thân nó, tỏa ra mùi hương thanh ngọt.

Nó chật vật giơ cao đưa lên, miệng chi chi vang vang, như muốn khoe công.

Khinh Dao vội vàng đón lấy, nhìn kỹ rồi kinh ngạc: "Đây là linh trúc tủy sao?"

Linh trúc lâu năm tụ tập sinh trưởng, có xác suất cực nhỏ mới sản sinh ra linh trúc tủy. Thứ này có công hiệu thanh tâm giải độc, phối hợp các linh dược khác luyện thành Thanh Linh Đan, có thể giải trăm loại độc, là một loại đan dược cực kỳ trân quý bậc nhân giai.

"Chi chi" con khỉ nhỏ dụi vào chân nàng, vừa chỉ khối linh trúc tủy, vừa chỉ vào túi trữ vật, rồi kêu thêm một tiếng.

Khinh Dao hiểu ý: "Ngươi muốn dùng cái này đổi lấy Tụ Linh Đan à?"

Con khỉ gật đầu lia lịa như giã tỏi.

Một khối linh trúc tủy lớn thế này đổi một viên Tụ Linh Đan quả thật dư sức. Chỉ là Khinh Dao không ngờ con khỉ này lại là Khắc Kim Hầu biết tu luyện bằng đan dược. Trước đây không lâu nó vừa đòi một viên, giờ lại đòi thêm.

Cũng may thú loại tu luyện khác con người, không lo uống quá nhiều đan dược mà sinh phù phiếm hay gặp bình cảnh. Chỉ cần tu vi tăng, thực lực tự khắc mạnh lên.

Thế nên Trần Khinh Dao không từ chối, lập tức cho nó một viên Tụ Linh Đan.

Một lò trước kia nàng luyện ra ba viên, cộng với lần này cho khỉ hai viên, trong tay chỉ còn lại một viên.

Con khỉ ôm chặt đan dược trong ngực, còn tiện tay liếc Tiêu Tấn một cái đầy khinh bỉ rồi leo tót lên đầu con lừa, ngồi phè phỡn như lão thần.

Tiêu Tấn mỉm cười, nhưng trong lòng đã tính toán lông khỉ có thể làm bút vẽ phù, không biết A Dao có thích không.

Lần đi núi Phù Phong này, ngoài thu được rất nhiều tài nguyên, cả hai cũng tăng tiến tu vi đáng kể.

Tuy một người mải vẽ bùa, một người lo làm giấy nhưng nhờ linh khí trong cốc nồng đậm hơn bên ngoài, tốc độ tu luyện vẫn không hề chậm lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!