Ba ngày sau, Trần Khinh Dao cùng Tiêu Tấn đến Thanh Mộc Thành.
Sau khi nghỉ ngơi chỉnh đốn một đêm trong thành, sáng hôm sau, hai người gửi xe lừa ở khách đ**m, rồi mang theo con khỉ nhỏ rời thành, đi leo núi.
Trên bản đồ ghi tên ngọn núi là Phù Phong Sơn. Đến chân núi, Trần Khinh Dao mới hiểu vì sao lại gọi là Phù Phong.
Vì núi quá "gầy"! Vừa cao vừa mảnh, thẳng tắp vươn lên, giống như chỉ cần một trận gió lớn thổi qua là có thể gãy ngang chẳng khác gì "nhược liễu phù phong" cả.
May mà việc leo núi đối với nàng không khó. Trần Khinh Dao mặt không đỏ, thở không gấp mà leo một mạch l*n đ*nh nhưng sau khi tìm kiếm khắp nơi từ trên xuống dưới, nàng chẳng phát hiện được gì cả đừng nói động phủ tu sĩ, ngay cả một cây linh dược cũng không có.
"Biết ngay mà, làm gì dễ tìm thế." – Trần Khinh Dao thì thầm.
Nếu mà dễ thế, chắc dân quanh vùng đã phát hiện từ lâu rồi.
Tuy vậy nàng cũng không nản. Lấy bản đồ ra nghiên cứu một hồi rồi đứng trên đỉnh núi quan sát vị trí giữa Phù Phong Sơn, Bình Sa Giang và Thanh Mộc Thành.
Nàng cân nhắc suốt nửa ngày, đến khi mặt trời lên cao, mới vỗ tay cười rạng rỡ:
"Tìm được rồi!"
Thì ra nơi này có ẩn giấu một pháp trận. Nếu không nhờ nàng có truyền thừa về đan phù và trận đạo lại chịu khó học hỏi mỗi thứ một chút, e rằng có bới tung cả ngọn núi cũng không phát hiện ra.
Nàng quay sang Tiêu Tấn: "Đi theo ta."
Nói xong liền vội vã xuống núi đến một khu rừng hạnh hoa ở sườn núi thì chậm lại, dặn dò:
"Ngươi đi sát sau lưng ta, bước đúng dấu chân ta. Cẩn thận, đừng phân tâm."
Tiêu Tấn gật đầu: "Được."
Trần Khinh Dao hít sâu một hơi, bước ra bước đầu tiên. Thân hình nàng ngay lập tức trở nên mơ hồ như ẩn như hiện.
Tiêu Tấn không dám xao nhãng, lập tức theo sát sau.
Rõ ràng chỉ là một khu rừng hạnh hoa bình thường, nhìn một cái là thấy hết vậy mà vừa bước vào, cảnh vật bốn phía lập tức biến đổi, trở nên thâm sâu khó lường.
Hai người men theo đường nhỏ, khi trái khi phải, đi khoảng mười lăm phút thì trước mắt bỗng mở rộng, hiện ra một thung lũng.
Trong thung lũng, cỏ xanh mơn mởn, suối chảy róc rách, ở giữa có một căn nhà nhỏ. Sau nhà là một rừng trúc lạ, màu xanh pha ánh tím nhạt, sương mù mờ ảo bao phủ, tựa như chốn tiên cảnh nhân gian.
Tiêu Tấn vô thức hít một hơi thật sâu. Vừa vào thung lũng, hắn cảm thấy hô hấp khoan khoái hẳn, linh lực trong cơ thể vận chuyển cũng trơn tru nhanh hơn.
"A Dao, đây là…"
Trần Khinh Dao gật đầu: "Đúng vậy. Đây chính là động phủ của một vị tu sĩ tiền bối. Ngươi có cảm nhận không? Linh khí nơi này đậm đặc hơn hẳn bên ngoài. Trận pháp vừa rồi ẩn giấu "trận trong trận", có thể hội tụ linh khí về đây."
Tiêu Tấn không khỏi tán thưởng:"A Dao thật sự hiểu biết rộng."
Trần Khinh Dao vui vẻ nói:
"Chuyến này cho dù chẳng thu hoạch được gì khác, chỉ riêng việc được tu luyện ở nơi này thôi cũng đã đủ."
Hai người bước vào căn phòng nhỏ. Bên trong bài trí hết sức đơn sơ: một chiếc giường, một cái bàn, cùng một chiếc bồ đoàn hương bồ đặt giữa phòng. Trên bồ đoàn có vết lõm do người ngồi lâu năm để lại, chứng tỏ nơi đây từng được chủ nhân thường xuyên sử dụng.
Chỉ là… chủ nhân nơi này không biết đã đi đâu. Nhưng giờ đã có tàng bảo đồ lưu truyền ra ngoài, hẳn là đối phương cố ý để lại cơ duyên cho hậu nhân.
Trần Khinh Dao đứng lặng, thành kính chắp tay hướng về bồ đoàn, khẽ hành lễ:
"Ta và bằng hữu cơ duyên xảo hợp mà được bước vào bảo địa này, xin đa tạ tiền bối đã để lại di trạch."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!