Chương 1: (Vô Đề)

Tiếng gà gáy đầu tiên vừa vang, trời vẫn còn mờ tối, vạn vật hãy còn ngái ngủ.

Trong tiểu viện sâu nơi núi rừng, có chút động tĩnh truyền ra.

"Một ngày mới… bắt đầu từ buổi sáng…"

Trần Khinh Dao vừa ngáp dài vừa miễn cưỡng ngồi dậy.

Mái tóc rối bù xõa xuống trước mắt, trông chẳng khác gì muốn kể tiếp giấc mộng ngủ thêm năm trăm năm nữa.

Nàng lảo đảo bước xuống giường, vén màn, lần theo chút ánh sáng yếu ớt mò tới chiếc bàn gỗ, rót trà trong ấm rồi hướng vào miệng uống.

Nước sôi để nguội từ đêm qua lạnh buốt, vừa chảy xuống liền khiến nàng tỉnh táo hẳn.

Còn chuyện sáng sớm uống nước lạnh có hại cho sức khỏe hay không, nàng đã chẳng còn hơi đâu mà để tâm.

Kiếp trước, nàng vùng vẫy trong mạt thế hơn mười năm, cuối cùng căn cứ cũng bị tang thi phá hủy. Tưởng chừng chắc chắn bỏ mạng, ai ngờ lại xuyên tới thế giới này, sống lại trong thân thể một tiểu nữ hài.

Tiểu hài tử ấy là con nhà thợ săn, cha mẹ mất sớm, nương nhờ ông ngoại sống qua ngày. Năm nàng mười tuổi, ông lão gặp nạn trong một lần đi săn, chẳng bao lâu cũng qua đời.

Núi sâu hiểm trở, một cô bé nhỏ nhoi làm sao tồn tại? Cuối cùng tiểu cô nương ấy đói khát mà chết, rồi Trần Khinh Dao mới tỉnh lại trong thân thể này.

Nếu chỉ là người thường nếu bị nhốt trong cơ thể một tiểu nữ hài, hẳn đã không sống nổi mấy ngày. May thay nàng có kinh nghiệm sinh tồn từ mạt thế, lại trong tay còn giữ bàn tay vàng, nhờ đó bình yên vượt qua bốn, năm năm, thậm chí sống còn tốt hơn cả dân dưới chân núi.

Chải sơ mái tóc, buộc tóc thành đuôi ngựa, khoác lên người bộ quần áo vải thô sạch sẽ gọn gàng, thoắt cái nàng đã hóa thành thiếu niên có tinh thần phơi phới.

"Quả thực lại đẹp trai hơn chút." – Trần Khinh Dao vừa xoa eo vừa tự khen.

Sống một mình đã lâu, nàng cũng tập thành thói quen lẩm bẩm tự nói.

"Haiz, trời sinh dung nhan thế này, có muốn che giấu cũng khó a."

Nghĩ đến lần trước xuống núi mua vật dụng, mấy cô nương còn đỏ mặt nhìn trộm nàng, Khinh Dao trong lòng cũng có chút đắc ý. Vì thuận tiện sinh tồn, nàng luôn lấy dáng vẻ thiếu niên để đối nhân xử thế. Tuy thực tế là một thiếu nữ xinh đẹp nhưng giả trai lại vừa an toàn vừa dễ dàng di chuyển hơn.

Chỉ tiếc, ánh mắt bọn bà mối cứ soi mói không rời.

Dưới chân núi, mấy vị đại nương tinh mắt nhìn thấy nàng khỏe mạnh, mặt mày hồng hào, liền biết ngay "thiếu niên này chắc chắn chẳng phải kẻ đói khổ" mà đã ăn no mặc ấm tất nhiên trở thành đối tượng kết thân mà bọn họ nhắm tới.

Có thể ăn no, liền có người vội vàng muốn gả con gái.

Cho nên, hễ Khinh Dao xuống núi, chẳng khác nào thành con mồi bị bà mối rình rập. Nghĩ đến ánh mắt như hổ rình mồi ấy, nàng không khỏi rùng mình.

"Không nghĩ nữa, không nghĩ nữa."

Nàng lắc đầu, bỏ qua phiền não, bắt đầu một ngày mới.

Ra khỏi phòng, việc đầu tiên là kiểm tra quanh sân, nhìn xem thuốc bột xua thú rải tối qua còn nguyên không, tránh để dã thú xâm nhập.

Sau đó vào căn phòng nhỏ bên cạnh nơi mà nàng cất giữ dược liệu, thuốc bột. Tất cả đều an ổn, không bị chuột bọ phá hoại.

Chính nhờ khéo tay chế ra các loại thuốc mà nàng có thể sống giữa núi sâu. Từ thuốc xua đuổi thú, thuốc gây mê, cho đến thuốc tiêu diệt côn trùng…

À, còn loại bột thuốc đặc biệt khiến cả đám thú hoang trong núi… hăng hái lạ thường. Nhưng thôi, chuyện này coi như chưa từng có!

Kiểm tra xong mọi thứ, Khinh Dao dùng nước suối rửa mặt, tinh thần sảng khoái, bắt đầu luyện tập buổi sáng.

Khởi động bằng vài động tác kéo giãn, chạy quanh sân mười lăm phút, rồi squat thêm một lượt cho nóng người. Sau đó, nàng mới thật sự bước vào phần chính – đánh quyền.

Bộ quyền pháp này vốn thịnh hành ở kiếp trước được thiết kế riêng để đối phó tang thi, chiêu nào chiêu nấy đều là sát chiêu, phối hợp vũ khí thì càng lợi hại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!